Tên kia vừa tới gần Vân Tranh chuẩn bị lên tiếng thì con đại thanh mã phì mũi, nhe răng ra, móng trước cào đất, con Ô vân đạp tuyết không ngờ lắc đầu hí liên hồi, không chịu tiến lên.
- Ngoan, ngoan nào... Vân Tranh cúi mình vuốt ve đại thanh mã, thật lạ, chưa bao giờ thấy nó nổi giận như thế, cưỡi nó suốt từ hồi ở Hùng Ưng bộ về, tới nay đã hơn ba năm rồi, nó rất thuần tính:
Tiếu Lâm lạnh nhạt nói: - Kia là con ngựa thiến, nên nó không thích.
Chẳng khó đoán ra kẻ kia là ai, nghĩ rằng chuyện này đắc tội với hắn rồi, nhưng không ngờ hắn cuống quít nhảy xuống ngựa, cười hì hì chạy tới trước mặt Vân Tranh chắp tay nói: - Tiểu đệ sớm nghe đại danh Vân huynh như sấm nổ bên tai, hôm nay được gặp, quả nhiên là bậc anh hùng hiếm thấy, tiểu đệ Tào Vinh, nhậm chức đô giám Vĩnh Hưng quân, sau này mong được Vân huynh chỉ điểm nhiều hơn.
Vân Tranh bất ngờ lắm, tên này rộng lượng thế sao? Nhìn cái mặt tròn tròn, má phinh phính như ngậm hai cái bánh bao trong mồm, tuy không thể nói là điển trai, cũng coi như dễ làm người khác nảy sinh thiện cảm. Người ta giữ lễ nghi, mình tất nhiên không thể thất lễ, vội xuống ngựa, bỏ mặt nạ ra đáp lễ: - Vừa rồi thất lễ quá, chiến mã của huynh đệ cục tính, thiếu chút nữa làm Tào huynh kinh sợ, theo lễ tiết trong quân thì lỗi sai là ở ta, xin được bày rượu bồi tội.
Tào Vinh cười cực kỳ vui vẻ: - Đâu có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574044/quyen-5-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.