Chương trước
Chương sau
Tắm rửa xong Vân Tranh ôm đầu gối ngồi trước lều, tóc vẫn ướt sũng, nhưng không cần lo, vì gió lạnh sẽ nhanh chóng biến nó thành băng vụn, sau đó chỉ cần vuốt một cái, nó sẽ rơi như gầu, chẳng cần tới máy sấy tóc.
Hoàng hôn luôn làm người ta tâm trạng không tốt, nhìn xa xa từng đàn chim vỗ cánh bay về rừng, Vân Tranh không khỏi dâng lên nỗi nhớ nhà cồn cào ruột gan, nếu như giờ này ở nhà, Lục Khinh Doanh sẽ bê tới cho mình bát mỳ nóng, Vân Nhị ở bên bàn ăn như hổ đói, Tịch Nhục vẫn như trước giờ nhìn mình với ánh mắt u oán chải đầu tết tóc cho y, Hoa Nương đang trêu chọc Vân Nhị là muốn ăn nhiều chóng lớn để cưới Tịch Nhục, còn Tiểu Trùng bê một cái bát lớn hổ lốn, ăn một cách thỏa mãn.
Mình sẽ nhe răng cười với lão bà, nghiêm mặt quát mắng Vân Nhị vài câu, khen Tịch Nhục chăm chỉ, cố tình lờ Hoa Nương đi, trêu chọc sức ăn hơn người của Tiểu Trùng.
Đáng tiếc người thân ở cách mình rất xa, xung quanh mình toàn kẻ thù, mình lại chuốc thêm một kẻ thù mới nữa, mình đúng là cái số con rệp, làm gì không giỏi, chỉ giỏi gây thêm phiền toái, giờ không đỗ lỗi cho trời được nữa rồi, toàn do cái tính cách của mình mà ra.
Đúng là ăn no rửng mỡ mà.
- Aaa... Vân Tranh bực mình vò đầu, rũ hết băng vụn đi, tóc y liền lởm chởm như mào gà.
Ngỗi Minh công chúa từ lều đi ra, nhìn thấy Vân Tranh ngồi chải tóc, giống y rứt tóc thì hơn, mặt méo đi vì đau, liền đi tới, hết sức tự nhiên cầm lấy cái lược chải tóc cho y.
Vân Tranh cười nhẹ: - Ta nên tỏ ra vinh hạnh hay hoảng sợ bây giờ?
Ngỗi Minh công chúa không đáp, đôi tay chẳng những ôn nhu mà còn khéo léo nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc làm mái tóc như mào gà của Vân Tranh thẳng mượt trở lại, còn lấy dải lụa xanh Hầu Tử đưa cho, quấn lại xong xuôi mới nói: - Nếu ngươi có thể mang ta tới Đại Tống thì ngươi muốn sao cũng được.
Thực sự là câu nói bao hàm ẩn ý làm nam nhân nóng ran người, Vân Tranh chẳng lấy làm lạ, Ngỗi Minh vô cùng xinh đẹp, tuy chưa gặp người trong hoàng tộc Tây Hạ, nhưng y dám nói nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, có điều sinh ra trong gia tộc đó là bất hạnh, nếu Lý Nguyên Hạo muốn, nàng có thể biến thành một nữ nhân trong hậu cung của ông ta.
Nếu đã không thể gả cho A Cốt Lý chia rẽ quan hệ Thanh Đường và Đại Tống, vậy thì nàng chẳng còn ích gì nữa rồi, trở về chỉ có một kết cục không khó đoán.
- Tháng sáu băng ở Hoàng Hà đã tan chưa ấy nhỉ Trong cái bát chẳng đếm hết được số hạt đậu Trong đám người đêm không nổi số nữ nhi đáng thương Nữ nhi trong thiên hạ đáng thương, thật đáng thương..
Ngỗi Minh công chúa nói được tiếng Hán, nhưng nghe hát lại không hiểu lắm, ngồi xuống bên cạnh Vân Tranh, cũng bắt chiếc y hai tay ôm gối, đầu nghiêng sang nhìn y: - Tuy chúng ta mới quen nhau được ba bốn canh giờ, nhưng ta cảm thấy ở bên cạnh ngươi còn an toàn hơn ở bên thúc phụ ta.
Vân Tranh mặt hầm hầm: - Cô mắng ta đấy à? Ai chẳng an toàn hơn thúc phụ cô.
Ngỗi Minh phì cười ra tiếng, ngắt một ngọn cỏ khô trên mặt đất, buồn bã nói: - Câu này có vẻ không sai, ta từ nhỏ đã quen thấy chém giết rồi, hoàng cung ở phủ Hưng Khánh lúc nào cũng ngập mùi máu tanh, ta thích hoa cỏ, nhưng không dám tới hậu hoa viên trồng hoa, vì năm tám tuổi ta vô tình đào được một cái thi thể ở đó, cho nên hoa ở đó dù đẹp thế nào, thơm thế nào, ta cũng không hứng thú..
Chuông báo động reo inh ỏi, Vân Tranh biết phiền toái to rồi, đưa một nha đầu căn bản không muốn về nhà sẽ rất phiền toái, thế là không đợi Ngỗi Minh nói hết đã đứng bật dậy, nhảy lên khoái mã, quất mạnh, phóng tới tận đầu kia của thảo nguyên.
Hầu Tử ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu có chuyện gì, song cũng vội kiếm con ngựa đuổi theo, tình hình bây giờ rất quỷ dị, thiếu gia đi một mình không an toàn.
Ngỗi Minh nhìn Vân Tranh phóng đi xa thì bĩu môi lẩm bẩm “đồ nhát gan”, nàng không chú ý thấy trong cái lều cỏ gần đó, có đại hán ngang tàng thân cao bảy thước ôm đao nhìn mình chằm chằm.
Lãng Lý Cách chầm chậm rút đao ra, hắn nhớ tới cảnh tộc nhân của mình từng từng từng người ngã xuống vũng máu, toàn thân run lên vì lửa giận và hưng phấn, hiện chất nữ của Lý Nguyên Hạo chỉ cách hắn chưa tới trăm bước, hắn muốn ra tay thì không ai ngăn được.
Đừng, một cánh tay lạnh lẽo chụp lấy bả vai Lãng Lý Cách: - Ngươi muốn báo thù thì đừng đụng vào nữ nhân này, cũng chỉ là con sâu đáng thương thôi, tên công tử họ Vân kia muốn đi Tây Hạ, thế nào cũng cần chúng ta theo cùng, tới đó nếu gặp được Nguyên Hạo thì tốt, nếu không giết nhi tử của hắn cũng thắng lợi rồi, đừng lãng phí cơ hội ở đây.
Nghe Tôn thất chỉ nói vậy, Lãng Lý Cạnh nhắm mắt hít sâu để máu đang sục sôi trong người lắng xuống, cho đao vào vỏ, khẽ gật đầu, đi lấy ít vỏ đỗ đen trộn vào cỏ, cho ngựa ăn.
Lãng Lý Cách cho chiến mã ăn xong, lại nhìn Ngỗi Minh công chúa ngồi trước lều ngắm mặt trời lặn, cắn răng, thả mình xuống đống cỏ, ngay cả bữa tối mà thường ngày rất mong đợi cũng đều không có hứng thú.
Giáp Tử doanh mỗi tối đều ăn bữa cơm rưới nước thịt, lần trước Quỷ Chương kiếm được rất nhiều lợn rừng, ăn mãi không hết, trong ngày lạnh giá, bê bát cơm trắng nóng hổi rưới vào mấy thìa nước thịt kho mỡ màng, ăn một miếng thôi cũng cảm giác muốn bay lên. Ngỗi Minh công chúa cũng được chia một cái bát lớn, người đưa cơm là Cát Thu Yên: - Vân Tranh là cái tên không hiểu phong tình, công chúa tôn quý sao có thể dùng bát thìa giống hạ nhân, y có một bộ đồ sứ rất đẹp, nhưng ích kỷ không lấy ra.
Ngỗi Minh cười nhẹ: - Quân đóng bên ngoài, tướng quân cùng ăn cùng ngủ với sĩ tốt là điều phải làm, ta không phải người từ nhỏ được nuông chiều, ngày tháng sống lang bạt có khi còn nhiều hơn cô đấy.
Nói rồi dẫn nha hoàn tới bên nồi lớn, lấy thêm ít cơm, học người khác rưới nước thịt, nữ nhi tây bắc, chỉ cần không chết là kiên cường sống như cỏ dại.
Cơm ngon, ngon quá cơ, nước thịt đậm đà ngọt thơm thịt, không hôi chút nào, thơm lắm, hai nha hoàn còn chưa hết sợ mà ăn vèo một cái đã hết bát cơm, nhing công chúa không chớp, muốn ăn thêm bát nữa.
Vân Tranh cưỡi ngựa về thì đã lạnh tới cứng khớp hàm không nói lên lời luôn, mông thì ấm áp, vì chiến mã chạy nhanh, ra mồ hôi nhiều, nhưng hai chân, hai tay không còn tri giác, nước mũi chảy ròng ròng, lúc này chỉ muốn cho hai tay lạnh cóng vào quần sưởi ấm.
Không làm ra găng tay, Vân Tranh thấy mình đúng là đồ ngu xuẩn, tới Đại Tống lâu, tư duy cũng biến thành tư duy của Đại Tống mất rồi.
Còn chưa kịp cho tay vào quần thì Ngỗi Mĩnh đã nắm tay y cho vào lòng mình sưởi ấm, làm Hầu Tử cũng bị lạnh tê tái quên luôn xuống ngựa, cứ tròn hai mắt nhìn cảnh ướt át này.
Rất muốn rụt tay lại, đầu óc mấy lần ra lệnh cho cái tay mà nó không chịu rời khỏi thân thể kia, thậm chí ngón cái vừa hoạt động được đã hư đốn nhích lên, chạm vào bầu vú mềm mềm, Ngỗi Minh nói rất tự nhiên: - Đây là quy củ của Tây Hạ, tay chiến sĩ là để cầm đao, chỉ có nắm chắc đao mới có thể kiếm đủ lương thực chống cái lạnh mùa đông cho gia đình.
Vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước mũi cho Vân Tranh, nắm đôi tay áp sát bụng mình đi vào lều.
Người trố mắt ra nhìn không phải chỉ có Hầu Tử, còn có cả Cát Thu Yên, hai mắt tròn như chuông đồng, nữ nhân Tây Hạ này không biết xấu hổ là gì nữa rồi, cô ta còn là công chúa nữa chứ! Vậy mà trước mặt bao người đi quyến rũ nam nhân, chẳng biết kiêng dè là gì, nghĩ tới mục đích chuyến đi này của mình, hai má tức thì trắng không còn giọt máu nào.
Hàn Lâm nhìn liếc mắt qua một cái rồi đá đít Hầu Tử giục hắn đi sưởi ấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.