Chương trước
Chương sau
Triệu lão đại vô cùng vui vẻ, đại yến hôm qua rất thành công, tam đệ nhân cơ hội này mua chuộc được mười một sơn trại, nghe nói Thái Hồ có thập nhị liên hoàn ồ, Phục Ngưu Sơn có Hắc Phong trại, Thái Hành Sơn càng đạo tặc khắp núi, nay đất Thục cũng phải liên kết với nhau để được có tên trong bảng xếp hạng, chỉ tiếc Hắc Hổ chết bất ngờ, nếu không kế hoạch chẳng trì hoãn tới giờ.
Cái bà nương Lưu Ngưng Tĩnh đó nói không sai, ai bảo giang sơn bao la này chỉ họ Triệu kia được ngồi, lão tử cũng họ Triệu, đoạt lấy ngồi có gì không thể.
Bà nương đó rất lắm trò, cả đêm cùng ả tìm tòi cực lạc, sáng dậy vẫn còn khoan khoái mạnh mẽ, đúng là không tệ, tối nay gọi cả nhị đệ thử, con bà nó, dám cười lão tử không phải anh hùng à? Thiên hạ ai chẳng biết phải có cả ba huynh đệ mới gọi là Triệu tam pháo.
Lão Tam là người đọc sách, không bỏ thể diện xuống được, thiếu nhiều lạc thú, bà nương chết rồi mà không tục huyền, làm hòa thượng đã năm năm, hẳn là không vừa mắt với bà nương chân tay thô kệch trên núi, đợi mưa tạnh xuống núi kiếm cho hắn một khuê nữ nhà phú quý, nếu không tiếp tục thế này thì thành hòa thượng mất, lần trước Lão Lưu hứa sẽ kiếm cho mình một người, kết quả đã không thành thì chớ còn chết mất ba huynh đệ, lão già đó cũng sợ tội uống thuốc độc tự tử nốt, đúng là thứ vô dụng, lần này lão tử tự ra tay.
Đám Di Lặc giáo láo nháo chẳng làm được trò trống gì, không tin chúng được, Vương Tắc tạo phản ở Bối Châu, Lão Tam nói hắn tự tìm cái chết, chẳng cần Lão Tam nói, lão tử cũng biết, Lưu Ngưng Tĩnh tưởng ai cũng ngốc chắc, Phật Tử Cao Đàm Thịnh tuy là cao thủ hiếm thấy trên đời, nhưng giành giang sơn đâu phải dựa vào võ công, phải người trí tuệ cỡ Lão Tam mới được. Cao Đàm Thịnh dựa vào một đám bồ tát như Lưu Ngưng Tĩnh dùng thân thể xinh đẹp mê hoặc người khác mà giành giang sơn à, nằm mơ.
Triệu lão đại, mỗi ngày đi tuần tra sơn trại một lần, đó thành thói quen rồi, ba huynh đệ mình kinh doanh cái nghề mất đầu, cẩn thận một chút không sai, nghe nói tên tri phủ mới tới nổi tiếng cứng rắn, trước kia nhậm chức ở Chương Châu lấy tiễu phỉ làm lạc thú, không thể không phòng.
Giữa núi sương mù mờ mịt, Triệu lão đại đấm vài cái vào không khí, phát ra tiếng vù vù, làm mây xung quanh quay cuồng, mình vẫn khỏe lắm, tung hoành hai chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
- Ai? Đột nhiên Triệu lão đại quát to, dù không nhìn thấy gì phía trước, nhưng dựa vào không khí dao động bất thường, phát hiện ra có người đang tới với tốc độ cực nhanh:
Trả lời hắn là một thanh kiếm như rắn độc từ trong mây đâm ra, Triệu Lão đại dùng chưởng đánh bạt thân kiếm sang bên, vẫn kịp đảo mắt nhìn cầu treo đang lay động dữ dội, nhiều, rất nhiều người đang tới.
"Phụt!" Một mũi tên bắn trúng đùi, Triệu lão đại đau đớn thét lên, hai nắm đấm thô bạo đánh sang hai bên, hắn biết mình bị bao vây rồi, nắm đấm trái trúng phải thiết chùy, nắm đấm phải bị thanh đao chém rụng.
Mặc dù Triệu lão đại có danh xưng thiết quyền, dù sao nó vẫn là thịt, cố nhịn đau né tránh thanh kiếm đang đâm vào yết hầu mình, dùng vai và cằm kẹp lưỡi kiếm, rống lớn: - Quan binh tới rồi.
*** ***
Khi Vân Tranh đi qua cầu treo thì Triệu lão đại đã nằm trong vũng máu, không cần co giật, nhìn thấy người khác báo cáo với thiếu niên có khuôn mặt trẻ thái quá đó, gian nan ngước đầu hỏi: - Có chuyện gì sao không thương lượng mà nhất định phải truy cùng giết tuyệt như vậy?
Không để ý tới Triệu lão đại, Vân Tranh không ngừng chỉ huy các tổ vào vị trí, đám đạo phỉ đang hỗn loạn, cần ngay lập tức đánh sập cửa động thứ hai, đó là nhiệm vụ của Tiếu Lâm và Thương Nhĩ, còn Bành Cửu và Lương Tiếp hưng phấn quá độ dẫn người chặn cổng trước, vị trí hết sức có lợi, mấy tên cường đạo hung hãn nhất vượt qua được cung nỏ cũng bị áp đảo tuyệt đối về nhân số, binh sĩ Giáp Tử doanh tuy kém cỏi, nhưng lấy vài chục chém một thì vẫn không thành vấn đề.
Trận này không tiếp nhận tù binh, vì Vân Tranh cực độ ác cảm với cường đạo, đồng thời vì lời nói dối của y cực kỳ dễ phát hiện, người chết là dê thế tội tốt nhất.
- Trong động có vàng bạc, không dưới sáu nghìn quan, còn có vô số tiền đồng, có thể cho ngươi hết, chỉ mong ngươi tha huynh đệ ta một con đường sống, nếu ngươi muốn lập công, trong đó có ả nữ nhân là phản tặc Di Lặc giáo, tên Lưu Ngưng Tĩnh, chắc vị rất cao, bắt được ả, ngươi tha hồ thăng quan phát tài... Triệu lão đại ra sức dụ dỗ:
Vân Tranh lòng như lửa đốt, tới giờ còn chưa nghe thấy tiếng nổ ở hậu sơn, tức là đám Tiếu Lâm đã gặp phải phiền toái, vẫy tay với Lương Tiếp, chỉ về phía hậu sơn, hắn liền dẫn hai đội chạy đi tăng viện.
- Nếu như ngươi còn chưa hài lòng thì có thể giữ ta lại để tiện ăn nói với quan trên, tiền bạc mỹ nữ đều là của ngươi, khi ra công đường ta sẽ nhận mình là Triệu tam pháo, đạo phỉ đã bị ngươi giết hết, tuyệt đối không để lộ nửa câu. Không hổ là cường đạo lâu năm, dù trong tuyệt cảnh không hoảng loạn, liên tục nói:
Do sức chiến đấu thấp, Giáo Tử doanh chỉ biết dựa vào ưu thế quân số, một tổ chín người thì hai người điều khiển nỏ cứng, bảy người đứng sát vào nhau chĩa giáo dài về phía trước, cùng các tổ khác tạo nên rừng giáo chi chít từ từ ép tới cửa động, không làm gì khác cứ giữ thẳng mũi giáo là được, mặc đạo phỉ võ công cao tới đây cũng chỉ có một kết cục bị đâm lỗ chỗ.
Đạo phỉ bên trong điên cuồng xông ra, nhưng bọn chúng ngay cả rừng giáo cũng không qua nổi, nói gì tới ba mươi chiếc nỏ cứng mũi tên bọc thép có thể xuyên giáp đằng sau.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ rung chuyển cả ngọn núi truyền tới từ hậu sơn, bất kể quan binh hay cường đạo đều giật mình khựng lạ.
- Quân ta đã phả cửa động phía sau, chặn đường lui của đạo phỉ rồi, đội dự bị, hành động. Tiếng hô của Vân Tranh khiến quân tốt càng thêm hưng phấn, đạo phỉ hãi hùng nhìn rừng giáo chi chít phía trước, không biết phải làm sao.
- Quân gia, lương thực trong động đủ ăn ba năm, các ngươi không thể canh giữ ở nơi này ba năm, trong động có nhiều khe nứt thông khí, có cả suối ngầm, các ngươi không thể vào được. Ta chỉ xin tha cho hai đệ đệ của ta thôi, quân gia, quân gia...
Vân Tranh thấy cửa động dần không có đạo phỉ liều lĩnh xông ra nữa, ra lệnh: - Cầm máu cho hắn, đừng để hắn chết, sau đó ném ở cửa động, dụ Triệu lão nhị, Triệu lão tam ra.
- Súc sinh, ngươi là tên súc sinh.
Triệu lão đại cố sức đập đầu mình xuống đất, muốn tự sát, nhưng binh sĩ không cho hắn toại nguyện, hai người giữ lấy vai, một người dùng sắt nung nóng cầm máu, sau đó đeo xích sắt vào cổ, ném tới trước cửa động.
- Súc sinh! Đám quan lại các đều là lũ súc sinh cẩu tạp chủng. Triệu lão đại thoi thóp chửi bới:
Vân Tranh ngồi xuống bên cạnh, mặt thản nhiên: - Ta nghe rất nhiều chuyện về ngươi, ta muốn hỏi, lúc ngươi rạch bụng phụ nhân mang thai, lấy đứa bé trong bụng nàng ra ăn, gọi đó là thịt trường sinh, lúc ấy, ngươi có nghĩ tới một ngày như thế này không? Ta biết, ngươi không ăn thịt người, ngươi chỉ cố tình làm thế để củng cố ác danh của ngươi, cho người khác sợ chứ gì? Sao bây giờ có người đối xử như thế với ngươi, ngươi lại nhớ tới nhân tính rồi, con mẹ nó, thứ người như các ngươi không có tư cách ra vẻ anh hùng hảo hán đâu, ta nhổ vào.
Nói tới đó rút dao đâm vào cái đủi chưa bị thương của hắn, xoáy mạnh.
Tiếng gào thảm thiết của Triệu lão đại kinh động người bên trong, lập tưc có tiếng gào xé lòng truyền ra: - Đại ca.
Vân Tranh lạnh lùng giơ chiếc nỏ Thương Cửu làm cho mình, mắt nhìn cửa động không chớp, lúc con người tâm tình kịch liệt nhất là lúc nguy hiểm nhất.
Đằng sau y còn có hai mươi người, trước mặt mỗi người là một cái giá cắm mười mũi đoản mâu, là thứ chuyên dùng phá giáp.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.