Vân Tranh không rảnh giải thích cho người khác, vội vàng tới hậu doanh, Tiếu Lâm đội mưa từ Triệu Công sơn về, hẳn là có tin tức mới.
Tiếu Lâm vừa ăn cơm xong, đang chắp tay ngắm cảnh mưa gió bên ngoài, ông ta thích mưa lớn, thích sông cuồn cuộn chảy, thích gió thét gào, bởi lúc đó mới hòa vào đại tự nhiên triệt để nhất, ông ta mới cảm thụ được bản thân, ông ta cảm giác mình giống con sói, sống quá gần với con người, nhiễm hơi người là trở nên yếu đuối, nhất là ở Vân gia, cái nhà lúc nào cũng náo nhiệt ấy, làm ông ta đánh mất chính bản thân.
Không cần quay đầu nhìn, ông ta vẫn biết Vân Tranh đi vào, rừng núi làm ông ta quay lại trạng thái nhạy bén vốn có, giọng nghiêm khắc: - Vân Tranh, ngươi giết tham quân, đã là phạm đại tội, nay còn lừa dối thượng quan, tội thêm một bậc.
Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Toàn tiểu tiết, để ý làm cái gì, chỉ cần ta giết được Triệu tam pháo, tên tham quân kia nên thấy mình chết có giá trị.
- Giết người không thể lấy công lao mà...
Vân Tranh lại lần nữa cắt ngang lời ông ta: - Tiếu Lâm, ông vốn nên làm đại tướng xung phong hãm trận, nhưng lại bị đưa đi làm mật thám, biết vì sao không? Vì ông quá chú ý tiểu tiết, từ xưa tới giờ người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đáng lẽ giờ ông là quan thống chế, Hoa Nương cũng đã là tướng quân phu nhân, ông sống thê thảm, đừng lôi ta xuống hố.
Nhắc tới Hoa Nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573929/quyen-3-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.