Trong nhà xảy ra chuyện thì gia chủ phải ra mặt, người khác lúc này không có mấy tiếng nói, Lam Lam bị đám phụ nhân quỳ gối cầu xin đừng đuổi việc bọn họ, làm nàng không biết ứng phó ra sao.
Vân Tranh và Lục Khinh Doanh đi vào xưởng ươm tơ, không khí lao động nhộn nhịp thời gian trước không còn nữa, thay vào đó chỉ có những khuôn mặt vô thần.
Lục Khinh Doanh giải thích với trượng phu: - Kén tằm trong kho không còn nhiều nữa, cho nên xưởng không vội hoạt động.
Vân Tranh nhìn nhà xưởng đã thành chuồng lợn, đủ các thứ công cụ vứt chỏng trơ không ai quản, rác rưởi trên mặt đất không ai buồn quét dọn, với y mà nói đây là điều không thể chấp nhận, cầm cái gậy đập chát vào chum, thu hút những ánh mắt thất thần kia, lớn tiếng nói: - Vân gia mở xưởng không phải chỉ định làm ngắn hạn, nên xưởng phải hoàn thiện. Chẳng lẽ công cụ hỏng không cần sửa để làm tiếp, bếp đun nước cần đập đi đắp lại, để giảm nhiệt trong phòng thì rèm ống trúc phải thay toàn bộ, nơi này địa thế thấp, rãnh thoát nước không cần đào sao? Ta còn lo hai quý thu đông không xử lý hết được việc này đấy, nếu năm nay bị thiên tai thì phải chuẩn bị tốt hơn cho năm sau, chẳng lẽ không muốn làm nữa sao?
Lời Vân Tranh chẳng dọa nổi những phụ nhân mặt xám như tro tàn kia, ngược lại còn có chút tức giận, một phụ nhân to lớn bạo gan đi tới thi lễ: - Đại quan nhân, chẳng lẽ xưởng Vân gia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573906/quyen-3-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.