Còn về phần Bành Lễ tiên sinh nhận rượu xong mắng Vân Tranh một chập cái tội không chuyên tâm học hành, toàn làm chuyện linh tinh, Hàm Ngưu mồm mép vụng về, nghe ông cụ chửi mắng một hồi làm đầu óc mụ mị, chữ nghĩa trong đầu bay hết chỉ nói được: - Rượu này mạnh lắm, khác rượu uống thường ngày.
Mấy ông cụ đều qua cả cái tuổi xưa nay hiếm, lòng đều có chút kiêu ngạo thấy hết thứ thiên hạ chưa từng thấy, nên không để ý, mở ngay nút ra, hương thơm ngào ngạt. Bành Lễ tiên sinh thất kinh, nhìn thật kỹ, trong vắt thấy đáy, riêng về hương sắc thì đã tới tuyệt cảnh, chỉ không biết rượu ra sao, múc một muôi uống thử, lập tức phun ra, không ngờ rượu trúng nến đang cháy, thế là bùng lên ngọn lửa lớn, không phải Hàm Ngưu vẫn chưa về nhanh tay bóp chặt lửa thì ông cụ đã thành mèo trụi râu rồi...
Thế là hôm sau bốn ông cụ không hẹn mà cùng tới Vân gia.
Dưới gốc cây đại thụ, gió thổi lồng lộng, Bành Lễ tiên sinh nằm trên ghế tựa hỏi: - Ba vị tới đây cũng là vì thứ rượu kia à?
Hoàng ông gật đầu: - Lão phu tối qua ngủ lúc nào cũng không biết, thứ này không làm rõ, sao yên tâm được, hạ nhân đang kháo nhau ầm ĩ Linh Tê các đã bán nó với giá ngang với vàng rồi.
Nam nữ đất Thục làm việc là như không cần mạng, nhưng chẳng ai nói với Vân Tranh họ uống rượu cũng không cần mạng nốt. Từ khi trong nhà có rượu ngon, người trong nhà kể cả hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573905/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.