Lục Khinh Doanh cùng Tịch Nhục, Tiểu Trùng tính toán xong số tiền Lương quản gia mang tới, báo với Vân Tranh: - Phu quân, được bốn nghìn quan.
Nếu trong nhà chỉ có hai huynh đệ và Tịch Nhục thôi thì cũng đành, chả cần gì, ăn uống hoang phí đến mấy cũng không tốn là bao, nhưng bây giờ có thêm Lục Khinh Doanh, làm Vân Tranh hơi xấu hổ cúi đầu xuống: - Năm nay tướng sĩ Hoàn Khánh Lộ xây thành nên hết tiền, nên ta bớt cho họ sáu thành tiền mua ngựa, chỉ lấy bốn thành, năm sau họ có tiền, chúng ta sẽ lấy nhiều hơn.
Lục Khinh Doanh nâng mặt Vân Tranh, hôn một cái lên trán: - Phu quân, nghe nói Hoàn Khánh Lộ chinh chiến liên miên, tướng sĩ có thêm chiến mã để giết thêm được giặc, là chúng ta thêm bình an, bốn nghìn quan đã là quá nhiều, thiếp còn gì mà không hài lòng, lão tổ tông nói, tiền quá nhiều không phải phúc mà là họa, tiền này đi xây xưởng, bách tính lại có thêm một chỗ làm việc kiếm tiền.
Vân Tranh thực sự không có khái niệm chính xác về tiền tài ở Đại Tống này, y sống khổ quen rồi, ngoại trừ ăn uống và đọc sách thì không có sở thích nào đáng kể, giờ cơm nước bên ngoài chẳng ngon bằng nhà mình, y phục bên ngoài mặc chẳng thoải mái bằng ở nhà làm, y chẳng sưu tầm thư họa đồ cổ, thậm chí nữ nhân ngoài kia cũng chẳng khiến Vân Tranh hứng thú muốn nhìn, khắp thế giới toàn là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, trong mắt Vân Tranh chẳng khác nào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573877/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.