Khi trời sáng, Vân Tranh bị cơn đói đánh thức, đi ra tiền sảnh nhìn thấy Tô Thức đã ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến, cả cái quẩy rán to mà nó nhai vài cái đã hết, thấy Vân Tranh đi tới, nhe răng cười một cái coi như chào hỏi rồi lại cắm mặt ăn.
Khi Vân Tranh ăn tới cái quẩy thứ tư thì Hàn Lâm sức cùng lực kiệt xuất hiện, ngồi bịch xuống ghế, cầm bát cháo chẳng cần biết của ai, húp luôn.
- Đồ đệ của đạo trưởng đâu, nó còn nhỏ đừng hành hạ nó. Vân Tranh đủng đỉnh hỏi:
- Thanh Phong về Lão Nha quan rồi, ta bảo nó đi gọi Tiếu Lâm tới, chuyện này rất phiền phức, ngay cả Tiếu Lâm tới cũng chưa chắc giải quyết được gì, Vân Đại, giúp lão đạo với. Hàn Lâm nói vô cùng trịnh trọng:
- Không giúp, Mạnh Sưởng đã chết, quốc gia diệt vong cả trăm năm, lão bà của hắn cũng bị Thái tông hoàng đế siết cổ chết, còn thù hận gì mà không bỏ qua được? Cho nên ta không làm, đạo trưởng cũng đừng làm, ông không lo trên đời này có cái gọi là thiên phạt?
Hàn Lâm thất kinh, không dám tin chỉ trong một đêm Vân Tranh đoán ra được mục đích của mình.
- Kỳ thực không khó đoán, gia tộc ở Thành Đô cần trốn tránh không nhiều, có năng lực bố trí một mảnh đất như thế càng ít. Ta xác định chỉ có gia tộc phỉ tặc Lý Thuận mấy chục năm trước bị tiêu diệt là có khả năng, nhưng nhìn mộc phù dung ở nơi đó, ít nhất đã trồng trăm năm, vậy thì không thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573876/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.