“Tiểu tử, đừng có lạc lối, nếu không lão đạo sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi.”
Tiếu Lâm từng nói với mình như vậy, Vân Tranh biết ông ta là một hiệp khách ghét ác như thù, trước kia từng nhiều lần xách kiếm lên Nguyên Sơn truy sát những kẻ ác ôn, dù người đó chẳng chút liên quan gì tới mình, tất cả chỉ vì công đạo trên đời.
Lưu huyện lệnh liệu có quá lo không, mình đâu đến nỗi thành kẻ ác như vậy.
Đi rồi lại đi, đường núi quanh co, nhìn đâu cũng thấy núi xanh nước biếc, mênh mênh mông mông, hùng hùng vĩ vĩ, biết đâu trong núi có Kiếm Tiên đã đạp kiếm phi hành thật.
Triều từ Bạch Đế thải vân gian Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Vân Tranh nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn dưới chân ngâm nga một bài thơ, đem hai bài thơ của Lý Bạch thô bạo cắt xén gộp làm một, vậy mà vẫn được đám Thương Nhĩ vỗ tay reo hò, cùng ánh mắt sùng bài của Tịch Nhục.
Mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Vân Nhị, Vân Tranh nghênh ngang nhảy xuống xe đi về phía trước, ngồi nhiều xe xóc nảy ê cả mông.
Nơi sơn cùng thủy tận, ắt có mây màu sinh, câu này hình dung Long Môn trấn thì quá thỏa đáng, nghe đâu nơi này từng có cá chép vượt núi thăng thiên thành rồng, cho nên mới gọi là Long Môn trấn.
Long Môn trấn nằm trên con đường độc đạo thông tới Miên Châu, cho nên đông đúc náo nhiệt, đoàn xe vào trấn thấy khắp nơi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573834/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.