Nguyên Sơn là một ngọn núi rất lớn, lớn tới mức đủ tách người Tống và người Thổ Phồn ra, đương nhiên, trời không tuyệt đường sống của người ta, núi cao hiểm trở tới mấy cũng có con đường ngoằn ngoèo để đi qua, Lại Bát là người dò đường tốt nhất.
Đi về một chuyến chỉ cần nửa tháng, khi Lại Bát vẽ trên tảng đá hình mấy con trâu xấu xí lên tảng đá, lòng hắn tràn trề niềm tin, làm theo lời thiếu niên kỳ lạ kia, người Thổ Phồn hung ác chẳng những không ăn tươi nuốt sống mình, còn cho mình đãi ngộ cao nhất.
Ngôn ngữ không thông chẳng hề gì, chỉ cần gặp người Thổ Phồn là tặng ngay cục muối trắng tinh, sau đó giang rộng tay khom người xuống, thế là được bọn họ tiếp đãi nhiệt tình tới phát sợ.
Thịt dê rất ngon, chỉ là nấu quá nát, uống bát sữa bơ làm toàn thân ấm áp, làm người ta hoài niệm nhất là lão bà của Tây Nạp, không ngờ dưới lớp áo da dầy kia là tấm thân mềm mại đến thế. Lại Bát lâu lắm rồi mới sung mãn kích thích như vậy, một đêm làm tới bốn lần, khiến thân hình cường tráng của hắn cũng thấy hơi kiệt quệ. Nhớ khi nửa đêm lão bà Nạp Tây chui vào chăn hắn, Lại Bát còn lo huynh đệ Thổ Phồn ở bên cạnh vác đao chém mình, nhưng Nạp Tây ngáy khó khò, Lại Bát không tin hắn không nghe thấy, vị lão bà tên Kim Châu của hắn kêu to như thế đến ngoài lều cũng nghe rõ ràng.
( Chú: Tập tục dùng vợ và con gái đãi khách của người Thổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1573797/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.