"Sư... sư phụ?!"
Trái với khí chất thanh lãnh, phong thái lạnh lùng hiên ngang như mọi ngày, Tiêu Thanh Dạ giờ đây không khác gì một phàm nhân, sắc mặt y có hơi trắng bệch, hơi thở thoi thóp đang nằm co cuộn giữa nền tuyết trắng xóa.
Ta chợt sững người, hướng mắt đăm chiêu nhìn vào những đường vân đỏ sẫm trên áo bào của sư phụ.
Những dòng máu đỏ từ bên trong tràn ra, lần nữa chồng lên trên những đường cắt ấy, phút chốc hoá sẫm rồi công đứng giữa tiết trời giá lạnh.
Ta há hốc, kinh ngạc không nói nên lời.
Những đường vân màu đỏ sẫm ban nãy chính là máu đã đóng khô, sao ta có thể nhìn ra đó là phục trang mới may của sư phụ nhỉ?!
Ta đúng là đồ ngốc mà!!!
Không kịp nghĩ nhiều, ta liền tiến lại gần Tiêu Thanh Dạ rồi đỡ người đứng dậy.
Nói thế nào thì hiện tại, ta vẫn còn đang trong thân xác của một thiếu nữ mới lớn, hơn nữa còn đang bị thương ở chân. Đỡ một người dáng vẻ cao to như sư phụ, quả thật có chút mất sức.
"Hự..."
Ta gồng sức, cố vác người y dậy. Cảm thấy đôi hài ta mang có hơi vướng, liền trực tiếp cởi bỏ khỏi chân.
Ta cất từng bước, dìu y giữa nền tuyết lạnh buốt.
Một cảm giác bỏng lạnh từ chân truyền đến khiến ta không khỏi rùng mình. Cảm giác vừa tê buốt vừa đau nhức như thể dưới chân ta đang bị hàng nghìn con kiến cắn qua. Khó chịu không thể tả...
Ta đưa mắt nhìn quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tuc-thuong-lac/2725263/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.