Trước đó Nhạc Du đã từng chạy trốn một lần, thoát khỏi tình yêu không cần hồi đáp của anh.
Cô bị áy náy tra tấn đến quá sức, cuối cùng ở ngày đó quên đi rồi bỏ chạy.
Đêm trước khi cô chạy trốn cô giả vờ ngủ, khi nhiệt khí ở gương mặt bên cạnh thong thả mà thổi đến, Nhạc Du chậm rãi mở bừng mắt.
Mũi của Trần Thâm dựa gần mặt cô, cô rõ ràng nhìn thấy lông tơ trên vành tai của Trần Thâm.
Lệ nóng không tiếng động mà đọng trong hốc mắt của cô, Nhạc Du nhẹ nhàng rời mặt mình ra, để lại cho lệ nóng khe hở tràn ly.
Cô nhìn Trần Thâm đang ngủ say, ngược lại càng thêm kiên định với lựa chọn của mình.
Cô đã kế hoach hết mọi thứ, một mình lẻ loi chạy đến phương xa trong đêm khuya.
Khi Trần Thâm tỉnh lại, ánh trăng còn chiếu sáng đầm đìa.
Chăn đệm lạnh băng bên cạnh chứng tỏ sự khủng hoảng, anh hoảng loạn đứng dậy.
Dép lê bị vứt ra sau đầu, Trần Thâm đi chân trần bước nhanh kiểm tra các góc trong nhà.
Bóng tối cuồng loạn kêu gào trong ban đêm, có ý nói sự sợ hãi lúc này của Trần Thâm buồn cười đến cực điểm.
Trần Thâm kéo ngăn kéo ra, phát hiện đĩa CD ghi hình bọn họ và thư từ đều bình yên đi vào giấc ngủ, chỉ thiếu “Em là ai”.
“Em là ai” là bức thư cô viết cho chính mình, là bức thư thuộc về chính cô.
Sau khi hiểu rõ tất cả Trần Thâm ngã ngồi trên mặt đất, đôi tay run rẩy nâng lên.
Anh không có sức lực nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tham-thay-ca/243097/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.