Chương trước
Chương sau
Tiếng bước chân nhanh như gió, Hàn Nhân đã không nghe được tiếng những người kia hùng hùng hổ hổ, người đàn ông kia dắt lấy cánh tay cô đi rất nhanh làm cô suýt chút nữa thì trẹo cả chân.
Thẳng đến khi bọn họ trốn trong bóng tối thấy đám người kia rời đi, Hàn Nhân lúc này mới thở phào một hơi. Cô tức giận quay đầu trừng anh ta, ánh đèn yếu ớt chiếu lên mặt anh, khi thấy rõ khuôn mặt anh, Hàn Nhân bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Là anh ta? Hàn Nhân nhíu mày, chính là cái người đã đụng xe cô, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Úc Chiến có chút bình tĩnh gật đầu, “Thật trùng hợp.”
Anh đã sớm nhận ra cô, mặc dù ngày đó cô đeo kính râm che cả nửa khuôn mặt
“Xin lỗi, tình thế vừa rồi bắt buộc.”
Tuy rằng nói lời xin lỗi, nhưng Hàn Nhân không nhận ra chút áy náy nào trong mắt anh.
Vừa nhìn là biết không phải người tốt đẹp gì, trách không được bị những người đó đuổi theo. Hàn Nhân cảm thấy nơi này không nên ở lại lâu. Cô hung dữ lườm anh một cái, quay người nhanh chóng rời đi.
Vứt bỏ gia giáo lễ phép, Hàn Nhân hiện tại chỉ muốn mắng chửi người, cuối cùng cô cũng làm như vậy …
“Mẹ nó, coi như bị chó cắn, bị chó đánh vào ngực.”
Nụ hôn đầu tiên của cô, chính là muốn cống hiến cho điện ảnh, hiện tại, không còn nữa…
Úc Chiến nghe cô hùng hùng hổ hổ càng đi càng xa, bất đắc dĩ cười một tiếng “Rất hung dữ.”
Hạ Vãn Tinh đợi lâu không thấy Hàn Nhân trở về, cô có chút lo lắng, vừa định cùng Khâu Cảnh Duyên ra ngoài tìm thì thấy cô ấy đã trở về.
“Sao giờ mới quay lại?” Hạ Vãn Tinh nhìn sắc mặt cô ấy không tốt, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Nhân khó mà mở miệng, cô chắc chắn sẽ không nói ra chuyện vừa rồi, nên nói bừa: “Không có việc gì, vừa rồi em gặp một người say rượu.”
Khâu Cảnh Duyên hoài nghi nhìn cô, “Hắn ta làm gì cô?”
Hàn Nhân: …
“Không có” Cô cười, “Thầy Khâu còn không thể làm gì tôi, một người say rượu thì có thể làm cái gì?”
Khâu Cảnh Duyên: “Cũng đúng.”
Hạ Vãn Tinh nghĩ đến võ nghệ của Hàn Nhân, liền không nghĩ nhiều nữa.
Trở lại khách sạn đã là hơn mười một giờ, Hạ Vãn Tinh mở Wechat xem tin nhắn của bạn bè, nở nụ cười: “Em nói xem, anh trai của em có nhìn thấy vòng bạn bè của chị không?”
“Trừ khi anh ấy bị mù.” Hàn Nhân nghĩ đến thái độ bình tĩnh của anh trong điện thoại, nhịn không được mà nói thầm: “Thật đúng là có thể bình tĩnh.”
“Em nói gì vậy.” Hạ Vãn Tinh hỏi.
Hàn Nhân lắc đầu, cô sẽ không nói cho Hạ Vãn Tinh vừa rồi lén lút gọi điện thoại cho anh trai. Hàn Nhân: “Không có gì, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Hạ Vãn Tinh vừa cầm váy ngủ, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lam Lan, cô ra hiệu cho Hàn Nhân đi tắm trước. Cùng Lam Lan tán gẫu vài phút, Hạ Vãn Tinh cúp điện thoại thấy thông báo có một tin nhắn Wechat. Cô mở ra, nhìn thấy nội dung sửng sốt một chút rồi nhếch môi nở nụ cười.
Hàn Tư Thần: [Sáng mai ra sân bay đón.]
Cô vui vẻ nhìn chằm chằm chân dung anh một lúc lâu, trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Hàn Tư Thần: [Đón, xem không hiểu sao?]

Hạ Vãn Tinh: [Đương nhiên hiểu, nhưng tại sao đột nhiên anh lại đến?]
Cô không tin một bức ảnh có thể làm anh ghen tuông mà bay qua.
Hàn Tư Thần: [Thăm đoàn làm phim, có vấn đề gì sao?]
Hạ Vãn Tinh dường như biết anh sẽ nói như vậy, cô cười cười trả lời: [Không vấn đề gì, anh là nhà đầu tư ba ba, anh nói cái gì thì là cái đó.]
Người đàn ông đang dựa vào đầu giường hút thuốc thấy tin nhắn này của cô ngẩn người, anh bật cười, [Nhà đầu tư ba ba?]
Hạ Vãn Tinh lúc này mới nhận ra mình đem toàn bộ suy nghĩ trong đầu gửi đi, cô cố gắng ngăn cơn sóng giữ, [Là bọn họ lén lút gọi anh như vậy.]
‘Bọn họ’ đương nhiên là chỉ những người trong đoàn làm phim rồi.
Không thấy tin nhắn trả lời từ phía bên kia.
Hiếm khi thấy anh chủ động tìm cô nói chuyện, mặc kệ là mục đích gì, Hạ Vãn Tinh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này được. Cô hỏi: [Anh còn còn chưa ngủ? Giờ này còn tìm tôi trò chuyện sẽ làm tôi nghĩ rằng anh nhớ tôi không ngủ được đó.]
Hàn Tư Thần híp mắt nhìn tin nhắn điện thoại di động, trước mắt liền hiện lên hình ảnh cô gái đầu bên kia đang đắc ý như thế nào.
Anh cười nhẹ, hung hăng nghiền một đoạn thuốc lá còn lại vào trong gạt tàn.
Hàn Tư Thần: [Đi tắm rồi đi ngủ đi, không chừng còn có thể nằm mơ.]
Trong ngoài bất ngất, có thể chính là để nói người như anh.
Hạ Vãn Tinh: [Không thể ngủ được thì sao?]
Hạ Vãn Tinh nhìn về phía phòng tắm một chút, cô tính toán thời gian một chút, sau đó nhanh chóng thay váy ngủ lụa màu đen trên giường, tiếp tục hỏi: [Thật sự không ngủ được, có thể gọi video không?]
Hạ Vãn Tinh: [Hàn Nhân không có ở đây.]
Hàn Tư Thần nhíu mày, nhìn đồng hồ, hỏi: [Muộn như vậy con bé còn đi đâu?]
Ngay sau đó, giao diện Wechat nhảy ra đề nghị kết nối video. Tiếng chuông vang lên, như thể nói với anh: Nghe đi, nghe đi, em sẽ nói cho anh biết.
Vì thế, Hàn Tư Thần ma xui quỷ khiến ấn trả lời.
Giao diện nhảy một cái, sau đó hiện ra một gương mặt xinh đẹp, ống kính hơi cách xa, anh có thể thấy được toàn bộ xương quai xanh tinh tế của cô hiện ra, tầm mắt lơ đãng đi xuống phía dưới là khe rãnh trên ngực như ẩn như hiện của cô. Tầm mắt Hàn Tư Thần dừng lại, ánh mắt hơi thâm trầm một chút.
Anh bất động dời mắt, cách ống kính, không chớp mắt nhìn vào đáy mắt tươi cười của cô, trầm giọng hỏi: “Hàn Nhân đi đâu vậy?”
“Không ở bên cạnh, đang tắm rửa.” Cô cười, phảng phất như vừa rồi thật sự không hề đùa giỡn người khác.
Hàn Tư Thần hít sâu, đối với những trò đùa nhỏ này của cô có vài phần bất đắc dĩ.
Trầm mặt, ánh mắt dời khỏi đôi mắt đào hoa của cô, lạnh nhạt nói: “Mặc quần áo tử tế vào rồi đi ngủ đi.”
“Tôi không mặc tử tế chỗ nào?” Hạ Vãn Tinh vẻ mặt hoang mang, “Huống chi tôi còn có thói quen khỏa thân khi ngủ.”
Câu sau là do cô tự bịa ra thôi.
Cơ thể Hàn Tư Thần có chút căng cứng, anh nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
“Hạ Vãn Tinh!” Anh trầm giọng, lời cảnh cáo bên miệng khi gặp phải ánh mắt vô tội của cô đều bị nuốt trở về, anh âm thầm thở dài, nói: “Bên đó buổi tối nhiệt độ thấp, nếu ban đêm cô bị lạnh sinh bệnh thì sao, mai cô không định ra sân bay đón tôi?”
Hạ Vãn Tinh: …

Lý do này thật không thuyết phục
Cô không vạch trần, cười cười: “Tôi hiểu rồi.”
Hàn Tư Thần cắn chặt hàm răng, không để ý rốt cuộc cô hiểu cái gì, sau khi hít sâu thì cúp điện thoại.
Hạ Vãn Tinh cầm điện thoại cười vui vẻ, cô giống như nhìn thấy mười triệu kia đang vẫy tay với cô.
Hàn Nhân đi ra nhìn cô cười vui vẻ, hỏi; “Chị có chuyện gì vui vẻ thế, vừa rồi em nghe thấy hình như có giọng nam đang nói chuyện cùng chị?”
“Xem một bộ phim truyền hình, nam phụ trong đó rất hài hước.” Hạ Vãn Tinh nói dối rất trơn tru, không hề đỏ mặt.
Hàn Nhân nửa tin nửa ngờ gật đầu, cô đang chuẩn bị skincare, bỗng nghe Hạ Vãn Tinh nói: “Anh trai em bảo ngày mai chị đi đón anh ấy.”
Động tác Hàn Nhân vỗ nước lên da châm lại mất mấy giây, vẻ mặt kinh ngạc: “???”
Điều này quả thật khiến người ta khiếp sợ hơn là hôm nay cô ấy bị cướp đi nụ hôn đầu còn bị sàm sỡ.
Cúp điện thoại, Hàn Tư Thần nằm xuống ngủ.
Sau nửa đêm, anh thở hổn hển, bỗng dưng bừng tỉnh từ trên giường ngồi dậy. Khiến sắc mặt anh khó coi hơn là quần ngủ giữa hai chân anh phồng lên hình dạng tam giác khá chói mắt.
“Mẹ kiếp!” Anh thất bại vò đầu, tức giận văng tục.
Trong phòng tắm, anh đứng dưới vòi hoa sen nghĩ về những hình ảnh khiến người ta mơ ước trong đầu. Cô giống như một tiểu yêu tinh quấn chặt lấy anh, hai người thân mật hòa hợp không kẽ hở, dáng người cô mềm mại giống như một cỗ từ tính, một mực hấp thu, làm cho anh luyến tiếc buông ra lại kìm lòng không được, cuối cùng bị đánh gục.
Hàn Tư Thần lại cảm giác được cơ thể nóng lên, anh đem nhiệt độ nước điều chỉnh thấp, dòng nước lạnh lẽo dội xuống, lúc này mới ngăn lại những xao động kia.
Anh nghĩ, cô thật sự lợi hại có thể làm cho anh nghiện, làm cho anh muốn ngừng cũng không được.
Tác giả có lời muốn nói: “Hàn tổng mộng xuân, hahaha”
Phiên ngoại: “Hữu cơ có thể thừa”, Đội trưởng cảnh sát hình sự với nữ diễn viên không theo đuổi.
Lần đầu tiên gặp nhau, chiếc porsche coupe của Hàn Nhân bị Úc Chiến đuổi theo
Lần thứ hai gặp mặt, Hàn Nhân bị anh cướp mất nụ hôn đầu, còn bị sàm sỡ
Cô thề, nếu để cô gặp anh ta lần nữa, cô phải chặt người đàn ông này ra cho cho chó ăn.
Tuy nhiên cuộc gặp thứ ba….
Hàn Nhân nắm chặt đồng phục cảnh sát của người đàn ông lúc trước cô muốn chặt ra đem cho chó ăn, nước mắt nghẹn ngào như hoa lê, thút thít: “Anh cảnh sát, xin anh bảo vệ…”
Toàn bộ khoa trinh sát đều biết bên cạnh Úc đội gần đây có một cô gái, cây sắt vạn năm rốt cuộc cũng nở hoa, cấp dưới thấu tình đạt lý đồng thời gọi cô một tiếng: “Chị dâu!”
Hàn Nhân ngượng ngùng khoát tay, còn chưa kịp giải thích, ánh mắt lạnh như băng của người nọ đã đảo qua: “Kêu bậy cái gì?”
Sau đó, người trong khoa quen thuộc cô gái này, khi nhắc tới Hàn Nhân sẽ kêu biệt danh của cô, “Bảo Bảo à …”
Xưng hô này không cẩn thận bị Úc Chiến nghe được, anh lập tức trầm mặt, thanh âm trầm thấp mang theo cảnh cáo, “Gọi bát nháo cái gì? Gọi chị dâu đi!”
“Bảo Bảo” là tên mà các người có thể gọi sao?
Các đội viên: …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.