Thấy Lục Kiêu bước đến, Ôn Huyền hớn hở cười tít mắt tranh công với anh: “Đây là quản lý của quán ăn. Đại Đội trưởng Lục, suýt nữa thì có cá lọt lưới rồi đó.”
Nếu không có cô, người này đã chạy mất rồi.
Ôn Huyền ngồi đợi anh khen mình, nhưng không ngờ nét mặt anh lại sa sầm xuống, cau mày nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cô chờ ở bên ngoài rồi sao? Cô làm gì thế hả?”
Những kẻ này không phải là hạng hiền lành gì, càng miễn bàn đến chuyện chúng sẽ làm ra chuyện gì vào lúc này. Sao cô không thể nghe lời một chút cơ chứ!
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ cười trên khóe môi Ôn Huyền bỗng chốc cứng đờ, sau đó từ từ vụt tắt.
Cô cúi đầu không nói gì.
Cô chỉ cảm thấy lúc anh đi xử lý tội phạm vi phạm pháp luật, cô không thể ngồi yên đứng nhìn như vậy được.
Thấy anh một thân một mình lao vào nguy hiểm, chí ít cô cũng phải làm gì đó.
Lục Kiêu còn định nói cô thêm, nhưng khi liếc thấy bàn tay đang buông trên đùi cô, anh không khỏi sững sờ.
Trên tay cô quấn một chiếc khăn lụa màu trắng, mà trên khăn còn thấm ra một ít máu.
Nét mặt anh chợt thay đổi, nắm lấy cổ tay cô: “Cô bị thương à?”
Khuôn mặt của Ôn Huyền hơi mất tự nhiên, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mà anh đang nắm lấy.
Anh đang... đang lo lắng cho cô ư?
Trong ấn tượng của cô, anh chỉ muốn né tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474143/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.