Chẳng phải cô đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Thế mà còn gọi điện thoại cho cô nữa à?
Bây giờ thì hay rồi, vốn dĩ Lục Kiêu đã cảm thấy cuộc sống của cô hỗn loạn, lắm đàn ông, thậm chí còn có thể tùy tiện lên giường với trai nữa...
Tuy rằng không phải tất cả những điều ấy đều là thật, nhưng...
Ôn Huyền lại nghĩ đến hành vi chột dạ vừa nãy của mình, cô không khỏi cắn chặt răng, giậm chân rồi đuổi theo.
Điểm mạnh của thị trấn nhỏ này là đường dành cho người đi bộ khá náo nhiệt, nhưng tình hình buôn bán không được tốt lắm, Ôn Huyền thấy có hai cửa hàng đóng cửa ngừng kinh doanh.
Dọc đường Ôn Huyền luôn chạy chậm theo anh, cô hận anh đến ngứa răng, cao một mét tám tám thì ghê lắm à!
Chạy mãi, cuối cùng bụng cô không chịu được réo lên inh ỏi, cô mới giữ chặt lấy cánh tay anh, thở hổn hển nói: “Lục Kiêu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi đói quá rồi.”
Chân mày của Lục Kiêu mày hơi nhíu lại, đúng lúc anh định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy bụng Ôn Huyền kêu vang: “ọt ọt ọt...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]