Dương Thư không hiểu sao anh có thể mặt dày nói ra được lời này, cô nóng bừng mặt, đẩy anh ra.
Khương Bái cười, đứng dậy, không trêu cô nữa, không mấy để ý bảo: “Nếu em cảm động quá thì mua chút quà gì đó đáp lại tôi cũng được.”
Nói đến đây, anh nhớ đến một chuyện, nhắc nhở cô: “Sinh nhật tôi gần kề rồi, đừng quên chuẩn bị quà đấy nhé.”
Dương Thư ngẩn ra, chợt nói: “Không phải là 17 tháng 2 à? Còn xa mà.”
“Tháng 12 đến nơi rồi, tháng 2 đâu còn xa. Là bạn gái, tôi cho rằng em cần chuẩn bị sớm một chút thì mới có lòng.”
Khương Bái đáp, bỗng nhướn mày: “Sinh nhật tôi mới chỉ nói với em một lần, trí nhớ tốt vậy à?”
Dương Thư hơi khựng lại.
Hình như cô cũng không định nhớ ngày này, nhưng lạ là vẫn nhớ.
Cô liếm môi một cái, bình tĩnh đáp: “Có một số người trí nhớ bẩm sinh đã tốt sẵn, ví dụ như tôi đây.”
Cô kiêu hãnh ưỡn ngực ngẩng đầu, cực kỳ tự tin.
Khương Bái bật cười một tiếng trước điệu bộ của cô.
Đúng lúc này, Khương Ngâm gọi điện thoại hỏi xem Dương Thư ở đâu.
Dương Thư thoáng chột dạ, nói một chỗ hơi xa một chút, hẹn gặp nhau ở đó.
Cúp điện thoại, cô nói Khương Bái đứng đây chờ mình đừng đi đâu, cứ coi như hai người họ từ đầu tới cuối không đi với nhau.
Sau đó vội vàng chạy đi gặp Khương Ngâm.
Khương Bái nhìn bóng lưng cô bỏ anh lại một mình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928574/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.