Dương Thư nằm một mình trong chăn chơi thêm 2 ván game, đến lúc mắt nhíu cả lại mới chịu tắt điện thoại đi ngủ,
Đèn tắt, căn phòng chợt bị bóng tối bao trùm.
Ngoài cửa sổ vẫn còn một khe hở, ánh sáng yếu ớt khẽ lách vào trong, mơ hồ phác họa đường nét của nội thất trong phòng.
Dương Thư nhìn chằm chằm bóng đèn trần còn chưa tối hẳn, bất giác nhớ đến chuyện vừa rồi.
Lần trước cô mua loại nhỏ nhất, bảo chắc là vẫn dùng được, không ngờ lại bị Khương Bái ghim đến giờ.
Kìm nén hết mọi bực bội, cuối cùng hôm nay dồn hết bất mãn phát tiết trên người cô.
Đến nỗi nằm thôi mà hai bắp đùi cũng mỏi không chút sức lực.
Cả người cô giống như vừa đi spa về, cảm giác nhức mỏi nhưng lại cực kỳ thư thái.
Cô ngáp một cái, mọi suy nghĩ vẩn vơ rất nhanh biến mất, chìm vào giấc ngủ.
Ngày thường cô hay bị mất ngủ, nhưng đêm nay không hiểu sao lại rất ngon giấc.
Có điều trong mơ vẫn là bóng dáng xua mãi không đi của Khương Bái, mơ mơ màng màng còn thỉnh thoảng vang lên mấy câu nói.
“Em cảm thấy nó rất nhỏ à?”
“Không, không phải.”
“Thế là gì?”
Dương Thư không chịu lên tiếng, anh trầm giọng tra khảo: “Sao lại không trả lời?”
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đỏ ửng mắt, đáp lại một câu: “Là lớn, lớn nhất, huhu…”
“Sau này không được đứng quá gần người đàn ông khác.”
“Nghe chưa?”
Trong loại tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928572/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.