Hai đứa trẻ đã lớn, đám cưới theo phong cách phương Tây do Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên lên kế hoạch cũng được tổ chức.
Trước đám cưới, Mộ Du Trầm dành thời gian nghỉ phép trước, anh và Thư Minh Yên chuẩn bị nhiều việc lặt vặt trước đám cưới.
Triều Triều và Mộ Mộ nghe nói mình sẽ trở thành hoa đồng, ở nhà vui vẻ mấy ngày.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là đảo Hạc Liên.
Dự án đảo Hạc Liên từng gây khủng hoảng cho tập đoàn Mộ thị vì đầu tư quá lớn, nhưng cuối cùng nó đã chuyển nguy thành an dưới bàn tay của Mộ Du Trầm, hiện giờ phát triển rất tốt và trở thành một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở An Cầm.
Đêm trước ngày cưới, một bữa tiệc pháo hoa lãng mạn diễn ra trên đảo Hạc Liên. Pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời đêm, đầy màu sắc và đẹp mắt.
Đêm hôm đó, chuyện đám cưới sắp tới của hai người trực tiếp lên hot search.
【 Mộ tổng và cô giáo tiểu Thư cuối cùng đã tổ chức đám cưới của họ, nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí đã gửi lời chúc phúc, có rất nhiều gương mặt! Ai đang ghen tị? Tôi đây!!! 】
【 Không phải đã có con rồi sao, sao lúc này mới tổ chức hôn lễ? 】
【 Tôi nghe những người trong giới nói đã tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc một lần trong lúc mang thai rồi, khi đó Mộ tổng suy xét cô giáo tiểu Thư đang mang song thai, tổ chức tương đối đơn giản, cho nên bây giờ xem như là một đám cưới lớn khác. 】
【 Woa, có cả đám cưới Trung Quốc và phương Tây, hạnh phúc quá đi! Mũ phương, khăn quàng vai + váy cưới, Mộ tổng thật là chiều vợ!! 】
【 Nghe nói trong đám cưới này, cặp song sinh nhà bọn họ sẽ là hoa đồng, hóng quá đi! 】
【 Có người để lộ bức ảnh cô giáo tiểu Thư đội mũ phượng và khăn quàng vai trước đây, đẹp lắm, thật hoàn hảo! 】
【 Chị em còn có hình sao, cầu chia sẻ, tôi muốn xem! 】
【+1】
...
Đám cưới diễn ra vào mùa xuân ấm áp, hoa anh đào nở rộ khắp đảo, khung cảnh thật dễ chịu.
Gió hiu hiu thổi những đám mây mỏng trên đầu như những sợi kẹo bông gòn.
Khách sạn sang trọng nhất trên đảo Hạc Liên được xây dựng bên bờ biển, trước mặt là bãi biển rộng lớn đầy cát trắng, là nơi tổ chức hôn lễ của Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên.
Sân khấu được sắp đặt cẩn thận tại địa điểm, hoa hồng trắng hai bên trang nhã bắt mắt, nhiều khách mời đã đến từ sớm, một ban nhạc hàng đầu đang chơi nhạc.
Khác với đám cưới kiểu Trung Quốc trước đây, lần này Mộ Du Trầm mời rất nhiều khách mời, trên đảo Hạc Liên đậu rất nhiều xe sang, ngoài các doanh nhân giàu có và công tử nhà giàu, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và nghệ sĩ trong giới giải trí cũng gửi lời chúc phúc tới họ.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Mộ Du Trầm mặc một bộ vest, đi giày da, trên ngực cài hoa cài áo chú rể, lúc này anh đang tự mình giúp Thư Minh Yên mặc váy cưới.
Sau khi mặc xong váy cưới, Thư Minh Yên ngắm mình trong gương.
Chiếc váy cưới do một bậc thầy nổi tiếng thực hiện, đường cắt ba chiều với cổ áo trễ vai, phong cách cổ điển châu Âu đơn giản mà sang trọng, thiết kế thắt lưng làm nổi bật vòng eo thon thả của cô một cách hoàn hảo, chân váy được đính kim cương.
Mạng che mặt kéo dài xuống cùng với váy, được thêu hoa lan Nam Phi trắng đang nở rộ, rất tinh tế, trang nhã và sống động.
Thư Minh Yên nhìn vào gương một lúc, sau đó liếc nhìn Mộ Du Trầm: "Nhìn thế này, em có phải trẻ hơn bình thường nhiều không?"
Vừa nói vừa sờ mặt mình.
Cô mới hai mươi bảy tuổi, vì đám cưới này, cô luôn chăm chút cho mình, nhưng vẫn sợ mình không đủ xinh đẹp.
Nhưng bây giờ khoác lên mình chiếc váy cưới, vẫn rất hài lòng.
Mộ Du Trầm ôm cô từ phía sau: "Nông Nông của anh dù thế nào cũng đẹp."
Thư Minh Yên bán tín bán nghi: "Nói thật hay đang dỗ em đấy?"
"Tất nhiên là thật." Anh nhìn sâu vào các đường nét trên khuôn mặt thanh tú của cô, ghé vào tai cô thì thầm, "Nhìn em, anh đợi không được đến tối."
Người đàn ông khẽ động cổ họng, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô.
Hai người quấn lấy nhau rất gần trước gương, Mộ Du Trầm hôn càng lúc càng sâu, bàn tay đặt trên eo cô càng lúc càng tăng thêm lực.
Đột nhiên, anh bế cô lên khỏi mặt đất, sải bước về phía ghế sô pha, cúi người đè lên cô.
Thư Minh Yên bối rối, vội vàng đẩy anh: "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi."
Môi cô vì nụ hôn của anh mà căng mọng ửng hồng, gò má hồng hào quyến rũ, đôi mắt trong veo xinh đẹp lộ ra chút mê ly.
Mộ Du Trầm kéo lý trí lại, sau đó miễn cưỡng buông cô ra.
Lớp trang điểm trên mặt đã bị anh hôn lên, Mộ Du Trầm đi ra ngoài tìm nhà tạo mẫu đi vào.
Triều Triều và Mộ Mộ nắm tay nhau đi tới, khi nhìn thấy Mộ Du Trầm liền vui mừng hét lên: "Ba ơi!"
Triều Triều mặc một bộ vest nhỏ, thắt một chiếc nơ trước ngực, ngũ quan giống Mộ Du Trầm, đẹp trai phong độ.
Mộ Mộ mặc một chiếc váy màu hồng và đội một chiếc băng đô bện đầy hoa, trông thanh tú, ngọt ngào và đáng yêu.
Mộ Du Trầm nói: "Sao hai đứa lại đến đây?"
Triều Triều và Mộ Mộ nhìn vào phòng: "Tụi con muốn gặp cô dâu."
Thư Minh Yên đang trang điểm trước gương, phát hiện động tĩnh liền nhìn qua, mỉm cười vẫy tay với hai đứa trẻ.
Hai anh em Triều Triều và Mộ Mộ chạy đến.
Nhìn thấy chiếc váy cưới tuyệt đẹp trên người Thư Minh Yên, Mộ Mộ kinh ngạc "Oa" một tiếng: "Mẹ đẹp quá!"
Triều Triều nhắc nhở cô bé: "Hôm nay phải gọi là cô dâu, là cô dâu thật xinh đẹp!"
Mộ Mộ quay đầu hỏi Mộ Du Trầm: "Ba, có phải con gái lớn lên đều có thể mặc váy cưới không ạ?"
Mộ Du Trầm nhẹ giọng nói: "Váy cưới không phải tùy tiện mặc đâu, chỉ có thể mặc trong ngày cưới."
"Vậy lúc con kết hôn, có phải cũng mặc một chiếc váy cưới đẹp như vậy không ạ?"
Mộ Du Trầm nhìn cô con gái ngây thơ của mình, nụ cười đông cứng trên khóe miệng.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề con gái sẽ kết hôn khi lớn lên.
Dung mạo và khí chất của Mộ Mộ càng ngày càng giống Thư Minh Yên, ngoan ngoãn lại ngọt ngào, làn da hồng hào, từng đường nét trên khuôn mặt đều thanh tú mềm mại, đặc biệt là đôi mắt trong veo xinh đẹp, khi cười đặc biệt sáng ngời, giống như một tinh linh hoa.
Còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, khi lớn lên, không biết sẽ có bao nhiêu người để ý.
Mộ Du Trầm đột nhiên nghĩ về những bức thư tình khác nhau mà Thư Minh Yên nhận được khi còn đi học.
Sắc mặt Mộ Du Trầm âm trầm, trầm mặc một hồi, anh ngồi xổm xuống so với chiều cao của con gái, ngón trỏ điểm vào chóp mũi nhỏ của cô bé: "Kết hôn thì có gì tốt, có ba mẹ là được rồi, gia đình bốn người của chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Mộ Mộ vẫn không biết kết hôn có nghĩa là gì, cô bé chỉ nghĩ về chiếc váy cưới xinh đẹp: "Vậy con mặc váy cưới thế nào ạ?"
"Váy công chúa cũng rất xinh đẹp, con thích ba sẽ mua cho con rất nhiều, Mộ Mộ của chúng ta sẽ mãi là công chúa nhỏ."
Thư Minh Yên từ trong gương nhìn về phía này, cô nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trên khuôn mặt Mộ Du Trầm.
...
Người chủ trì tuyên bố hôn lễ bắt đầu, âm thanh đùa giỡn tán gẫu tại hiện trường đột ngột dừng lại, cùng lúc đó tiếng nhạc du dương vang lên.
Những ánh đèn màu dịu nhẹ rải rác xuống cỏ cây hoa lá xung quanh sân khấu, giống như những vì sao từ trên trời rơi xuống, cách đó không xa là sóng biển lăn tăn.
Hai tiểu hoa đồng rải hoa đi trước, theo sau là cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới.
Dẫn đầu Thư Minh Yên là cặp con trai và con gái, tiến lên trên thảm đỏ, từng bước tiến về phía Mộ Du Trầm ở phía trước.
Hôn lễ sau đó diễn ra suôn sẻ, cặp đôi đọc lời thề nguyện và trao nhẫn cưới dưới sự chứng kiến của đông đảo quan khách.
Mộ Mộ tự tay mang nhẫn cưới lên, sau đó Triều Triều đưa cho hai người một ly rượu giao bôi.
Giữa tiếng la ó và vỗ tay của tất cả quan khách, họ ôm hôn nhau.
Sau buổi lễ, người chủ trì hỏi Triều Triều và Mộ Mộ trên sân khấu: "Hai người bạn nhỏ, hôm nay ba mẹ kết hôn, các con có lời chúc phúc nào cho họ không?"
Nói xong đưa micro cho Triều Triều, "Lại đây anh trai, con nói trước."
Triều Triều cầm micrô, nói bằng giọng trẻ con: "Ba phải yêu mẹ mãi mãi đó."
Người chủ trì lại đưa micrô cho Mộ Mộ, Mộ Mộ nhẹ nhàng trả lời: "Triều Triều và Mộ Mộ cũng yêu mẹ, hôm nay mẹ đẹp lắm ạ!"
Nhìn hai đứa trẻ trước mặt, mũi Thư Minh Yên hơi chua xót, hốc mắt đỏ hoe.
Triều Triều lại giật lấy micro: "Con học được vài câu thành ngữ, chúc ba mẹ trăm năm hạnh phúc!"
Không chịu thua kém, Mộ Mộ nghiêng người: "Tương thân tương ái! Sớm sinh quý tử!"
Triều Triều chỉ chỉ mình: "Không cần sinh, quý tử ở chỗ này rồi!"
Mộ Mộ bĩu môi: "Em quý hơn anh!"
Hai bảo bảo nghịch ngợm đáng yêu, mọi người phá lên cười.
Hốc mắt Thư Minh Yên vẫn còn đầy nước mắt, lúc này cũng không thể nhịn cười.
Sau lễ cưới, yến tiệc bắt đầu.
Thư Minh Yên quay trở lại phòng và thay trang phục chúc rượu, cùng với Mộ Du Trầm kính rượu khách mời.
Hai tiểu hoa đồng Triều Triều và Mộ Mộ đều rất tận tụy đi theo hai người họ suốt chặng đường, mỗi khi đến bàn đều khiến khách mời phải cười nghiêng ngả.
Tại bàn của Doãn Toại và Khương Ngâm, Thư Minh Yên và Khương Ngâm đã lâu không gặp nhau nên hàn huyên vài câu.
Triều Triều nhìn thấy tiểu Điềm Lê nhà họ, vui vẻ đi tới chào hỏi: "Tiểu Điềm Lê ơi, mình có thể chứng kiến ba mẹ mình kết hôn này, cậu có được thấy không?"
Cậu nhóc vừa tới liền khoe khoang, bộ dạng đắc ý bộc lộ ra ngoài, tiểu Điềm Lê cho cậu một ánh mắt xem thường: "Anh trai mình đã được nhìn thấy."
"Anh trai cậu nhìn thấy chứ cậu có được nhìn thấy đâu."
"..."
Tiểu Điềm Lê không muốn để ý tới cậu, vừa nhìn thấy băng đô hoa trên đầu Mộ Mộ liền khen: "Mộ Mộ, cái này của cậu thật đẹp!"
Mộ Mộ tháo băng đô hoa trên đầu xuống: "Có thể cho cậu mượn đội một lát này."
Tiểu Điềm Lê cởi chiếc túi con thỏ đáng yêu trên người: "Vậy đổi đi, cái này mình cho cậu mượn này."
Mộ Mộ cười nhận lấy: "Thật là một chú thỏ đáng yêu!"
"Đáng yêu đúng không, cậu mình mua cho mình đó."
Triều Triều xen vào: "Doãn Lê, trước kia cậu nói sẽ gọi mình là cậu nhỏ khi mình hát cho cậu nghe, cậu nói dối, cuối cùng cậu đâu có gọi."
Tiểu Điềm Lê: "Ý mình là nếu cậu hát hay, mình sẽ gọi cậu là cậu nhỏ, nhưng cậu hát không hay, còn lạc nhịp nữa."
Triều Triều: "Vậy bây giờ mình sẽ hát cho cậu nghe, bây giờ mình hát rất hay."
"Đó là lời hứa lúc lớp mầm, bây giờ lớp chồi rồi, không tính nữa."
"Vậy chúng ta lập lời hứa khác đi."
"Không cần."
Doãn Mặc ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được cười: "Triều Triều, sao em cứ phải để người ta gọi mình là cậu nhỏ vậy? Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã nghĩ làm thế nào chiếm tiện nghi người khác, sắp bắt kịp ba em rồi."
"Ba em chiếm tiện nghi thế nào ạ?" Triều Triều tò mò nhìn sang.
Trước khi Doãn Mặc có thể nói, Thần Thần đã trả lời: "Ba cậu thích bắt ba cháu gọi là chú nhỏ."
Doãn Mặc: "..."
Triều Triều và Mộ Mộ ở bên này chơi vui vẻ, Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên sau khi kính rượu xong bàn này, họ rời đi không gọi hai nhóc theo, nhờ Doãn Mặc và Mộ Dữu trông giúp.
Sau khi kính rượu ở từng bàn, Thư Minh Yên trở về phòng, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha không muốn động đậy.
Hôm nay đám cưới có khá nhiều phóng viên truyền thông, Thư Minh Yên cũng không có ý định quan tâm trên mạng sẽ đánh giá hôn lễ như thế nào.
Cô đã đứng trên giày cao gót mấy giờ liền, bây giờ chân rất đau.
Mộ Du Trầm bưng một chậu nước nóng tới, đặt trước mặt cô: "Ngâm chân sẽ dễ chịu hơn."
Thư Minh Yên vén làn váy lên, bỏ hai chân vào.
Nước hơi nóng, mới đầu cô không quen, lòng bàn chân vừa chạm nước thì co rụt lại.
"Có nóng lắm không? Anh đi pha thêm ít nước lạnh." Mộ Du Trầm nói đi lấy nước lạnh, nhưng Thư Minh Yên ngăn lại, "Không cần, nhiệt độ này được rồi ạ."
Chân cô lại bị ướt, đã quen với nhiệt độ nên sau đó từ từ đưa chân vào.
Nước ấm bao phủ mắt cá chân phía trên, giúp giảm bớt phần nào cơn đau nhức bên dưới, cô ngước mắt hỏi Mộ Du Trầm: "Thật thoải mái, anh có muốn ngâm cùng không?"
Vợ đã mời, Mộ Du Trầm đương nhiên sẽ không từ chối.
Anh kéo một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện cô, cùng ngâm với cô.
Cái chậu rất lớn, chân hai người đặt vào cũng dư dả.
Ngay khi chân của Mộ Du Trầm đặt vào, Thư Minh Yên rõ ràng cảm thấy nước trong chậu dâng lên một chút.
Thư Minh Yên hỏi anh: "Hôm nay nhóm Triệu Càn sẽ không chuốc say anh như lần trước chứ?"
"Chắc là không, họ có vợ trông chừng nên sẽ không uống nhiều đâu."
Mấy năm sau, những người bạn cùng phòng thời đại học của Mộ Du Trầm lần lượt kết hôn, việc có gia đình đương nhiên khác với trước đây.
Thư Minh Yên nghĩ cũng đúng, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc đầu, hai người họ chỉ đơn giản là ngâm chân, nhưng sau đó Mộ Du Trầm bắt đầu không an phận, ngón chân không nặng không nhẹ chà xát và trêu chọc mu bàn chân Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên nhấc chân từ trong chậu nước lên, xỏ dép lê đứng lên: "Em đỡ rồi, anh tự ngâm một mình đi."
"Anh cũng xong rồi."
Thấy Thư Minh Yên đi vào phòng ngủ bên trong, anh liền đi theo, thuận tiện khóa cửa sau lưng.
Cảm nhận được động tĩnh, Thư Minh Yên quay đầu liếc mắt nhìn.
Biết ý đồ của anh, lỗ tai cô có chút nóng lên, nhỏ giọng nói: "Bữa tiệc còn chưa tàn, anh không phải ra ngoài tiếp đãi sao?"
"Đều đã kính rượu xong rồi, còn tiếp đãi gì nữa." Anh tiến lên hai bước, người bị anh ôm chặt trong lòng.
Người đàn ông hơi hạ quai hàm xuống, đôi mắt sâu thẳm yêu thương đó nhìn cô chằm chằm, "Nông Nông, đổi lại váy cưới đi, anh muốn nhìn em mặc một mình cho anh xem."
Thư Minh Yên sao có thể không biết anh nghĩ gì, thế là đơn giản chủ động kiễng chân câu lấy cổ anh, ghé vào tai anh thì thầm: "Được thôi, anh giúp em mặc."
Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ anh, trong giọng nói mềm mại có phần dụ dỗ, trong mắt Mộ Du Trầm một mảnh tối đen, lực đạo quanh eo siết chặt, trầm giọng nói: "Anh không chỉ có thể mặc vào, còn có thể cởi ra."
...
Mặt trời lặn phía chân trời, tia nắng hoàng hôn cuối cùng đã biến mất nơi cuối trời.
Hoàng hôn buông xuống, đảo Hạc Liên lên đèn, tiệc cưới tối nay kéo dài đến tận đêm, vẫn có người cùng nhau trò chuyện cười nói.
Trên bãi biển, nước biển chảy qua mắt cá chân du khách, như hôn lại như vuốt ve.
Cách đó không xa, một vài đứa trẻ đang vui vẻ nhặt vỏ sò.
Trong phòng tân hôn của khách sạn, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào phòng, phản chiếu hình ảnh hai người đang âu yếm nhau trên giường.
Thư Minh Yên dường như vừa kết thúc một cuộc vận động vô cùng mạo hiểm và thú vị, lúc này nằm trên giường thở hồng hộc, đầu óc trống rỗng, dư vị vẫn còn.
Mái tóc dài buông xõa của cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, trên người ửng hồng còn chưa hoàn toàn phai nhạt, giống như đóa hoa mỏng manh sau cơn mưa, hấp dẫn người hái.
Cô không ngờ Mộ Du Trầm lại lôi kéo cô làm hai lần.
Anh nói trong đám cưới Trung Quốc lần trước, cô còn nợ anh động phòng hoa chúc, hôm nay nhất định phải bù đắp, hai người lăn qua lộn lại đến khuya như vậy.
"Đói bụng không?" Mộ Du Trầm thấp giọng hỏi cô, cúi người hôn lên giọt mồ hôi đọng trên trán cô.
Giọng anh khàn khàn, xen lẫn dục vọng còn chưa hoàn toàn lắng xuống, vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Thư Minh Yên lắc đầu: "Lát nữa ăn."
Cô muốn nghỉ ngơi thật tốt mới có sức ăn.
"Không biết Triều Triều và Mộ Mộ bây giờ thế nào, lâu như vậy không tìm được hai người chúng ta, sẽ không khóc chứ?"
"Có Doãn Mặc và Mộ Dữu trông chừng rồi, vừa rồi Doãn Mặc gửi tin nhắn nói tối nay dẫn bọn trẻ về nhà."
Thư Minh Yên lúc này mới cảm thấy yên tâm, hỏi anh: "Chúng ta sẽ đi đâu trong tuần trăng mật?"
Mộ Du Trầm: "Lát sau lập một kế hoạch chi tiết, em muốn đi nơi nào, chúng ta liền đi nơi đó có được không?"
"Được." Thư Minh Yên nở một nụ cười nhẹ, trong lòng có một chút ngọt ngào.
Thật hiếm khi hai người họ ở một mình yên bình như vậy, cô rất trân trọng điều đó.
Thư Minh Yên nằm nghiêng, nhìn Mộ Du Trầm bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ gọi anh: "Chồng à."
"Hửm?"
Thư Minh Yên nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, một lúc sau, cô mỉm cười: "Hôm nay em mặc váy cưới gả cho anh lần nữa, chúng ta có cả đám cưới theo phong cách Trung Quốc và phương Tây, hiện tại có một cặp song sinh đáng yêu như mong muốn, em cảm thấy rất hạnh phúc."
Trên đời này, chỉ có một người xem cô như một bảo bối mà chiều chuộng, cô cảm thấy rất may mắn, không phải là một chuyến vô ích.
Thư Minh Yên nghiêng người, hôn lên khóe môi anh, dùng khẩu hình nói thầm: "Em yêu anh."
"Anh cũng vậy." Mộ Du Trầm hôn lên lưng cô, thì thầm vào tai cô, "Nông Nông, anh yêu em nhiều lắm."
HOÀN TOÀN VĂN
Thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng con tim không ngừng đập. Tình yêu anh dành cho em lại càng trở nên kiên định, ngay lúc này em chính là duy nhất. (Tĩnh lặng - en&en)
Lời này chắc hẳn là tiếng lòng của chú nhỏ lúc này ^^~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]