Biết Lạc Nghiêm đang chứa đầy một bụng nộ hỏa, mấy cô gái bên cạnh nói vu vơ châm dầu vào lửa:
- Ai nha, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a.
- Không phải đâu, cái này phải gọi là căng da bụng trùng da mắt, người ta ăn no rồi thì về ngủ một giấc thôi, sảng khoái biết bao nhiêu.
- Chậc chậc, xem ra Tiểu Mạn của chúng ta đã có người lo chỗ ăn chỗ ở rồi, Thiên Hương Dạ Đàm đều có thể đến được, ước gì cũng có ai đó yêu thương mình như vậy.
- Thật hâm mộ Tiểu Mạn a.
Những lời này... không thể nghi ngờ đã thành công châm lên ngọn lửa ghen tỵ trong lòng Lạc Nghiêm, những cô gái kia nói không phải không có lí, nếu Vân Tiểu Mạn không có người bao nuôi tại sao lại không thèm đếm xỉa đến hắn đâu?
Nói thật, Lạc Nghiêm rất có lòng tin vào mị lực của bản thân.
Muốn tiền có tiền, muốn dung mạo có dung mạo, muốn hình thể có hình thể, muốn danh tiếng có danh tiếng, hắn có thiếu cái gì đâu.
Thậm chí là muốn phụ nữ có phụ nữ.
Thế nhưng càng như thế Lạc Nghiêm càng tức, cô không chọn hắn chẳng khác nào nói rằng tên kia so với hắn phải ưu tú hơn, không, cũng có thể là tên kia chỉ khá giả thôi, có điều hai người gặp nhau sớm hơn nên hắn mới bị cô cự tuyệt.
Đúng vậy, chắc chắn là khả năng này, hắn không tin một diễn viên mới vào nghề có thể trèo lên được người cao hơn hắn.
Hừ hừ, hóa ra cũng là kỹ nữ, còn giả vờ thanh cao.
Bất quá có người bao nuôi cũng tốt, không phải chỉ là tiền thôi sao?
Tiền, hắn không thiếu, nếu vấn đề là tiền thì thẳng tay đoạt người là được.
Tự suy diễn một hồi, Lạc Nghiêm trở nên kích động cực kì, tối nay, hắn muốn cô rồi.
Lạc Nghiêm không hổ là “Ảnh Đế tương lai”, trong hoàn cảnh này vẫn có thể thành thục che giấu ý đồ xấu, hắn nở một nụ cười thân thiện nói:
- Thật có lỗi, tôi chợt nhận ra có chuyện gấp phải làm không ăn tối cùng mọi người được rồi. Để tạ lỗi mọi người cứ ăn uống thoải mái, hóa đơn mọi người lấy thẻ của tôi trả là được.
Nghe vậy những cô gái kia đều biết Lạc Nghiêm muốn làm gì cười cười đáp lại:
- Anh Lạc quá khách sáo, anh dẫn bọn em đi spa là bọn em vui lắm rồi, nếu bây giờ còn dùng thẻ của anh thì chẳng phải không có ý tứ sao. Anh cứ việc đi làm việc của mình, chúc anh Lạc mã đáo thành công.
Lạc Nghiêm rất hài lòng với thái độ của đám nữ nhân này, rất sảng khoái, rất dễ chịu, hắn thu lại thẻ platinum nói:
- Vậy mọi người ăn vui vẻ.
Sau đó, Lạc Nghiêm quay người đi mất.
Đợi bóng dáng Lạc Nghiêm khuất hẳn, mấy cô gái kia nhìn nhau cười đầy khoái trá, tối nay nhất định phải ăn thật đã để chúc mừng “thành công”, trong tư tưởng của bọn họ tốn chút tiền bù lại tuần sau có kịch vui để xem là rất đáng giá, vô cùng đáng giá.
Mụ nội nó, để xem tuần sau gặp lại xem con ả hồ ly tinh kia còn dám lên mặt thanh cao nữa hay không, nghĩ đến cảnh “kẻ thù” bị một người chà đạp trên giường thôi đã thấy sung sướng rồi a.
…...................
Ngày mai là chủ nhật không phải đi làm, Trần Mạn Dao bắt taxi về thẳng phòng trọ ở khu Ngưu Xá, mấy ngày không về cô có chút nhớ nơi đó rồi.
Nói đúng hơn... cô bỗng nhớ về cái ngày Lâm Phá Thần ở lại phòng cô qua đêm, không hiểu sao nãy đến giờ trong đầu cô toàn nghĩ về cái ánh mắt lạnh lùng của hắn rồi đối chiếu với những lần khác, cô rất muốn tìm ra manh mối để hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Một cái là thích, một cái là ghét, không có ai có thể biến chuyển tình cảm nhanh như thế được a.
Cô là diễn viên còn không làm được, hắn là doanh nhân làm sao làm được chứ.
Chẳng lẽ hắn là người đa nhân cách?
Ách, hy vọng là không phải, nếu không cái này rất phiền phức nha.
Nghĩ đến một ngày đang vui vẻ bên nhau, hắn bỗng đổi nhân cách một cái sang ghét cô chẳng phải cô chịu đòn oan ư.
Phi phi, cái quái gì mà vui vẻ bên nhau, cô mới không thèm, hừ hừ, sau này gặp lại cô nhất định hành hắn ra bã cho hả giận.
Trong khi đang nghĩ ngợi lung tung, bác tài xế trung niên bỗng nhắc nhở:
- Cô gái, nãy giờ chú để ý chiếc Tesla màu đỏ phía sau cứ đi theo chúng ta hoài, cháu có quen với người lái nó không?
Trần Mạn Dao hơi nhíu mày nhìn về phía sau, móa, nếu cô nhớ không lầm thì đây là xe của Lạc Nghiêm a, tên này da mặt dày đến mức nào vậy trời, bị cô làm cho mất mặt hết lần này đến lần khác vẫn không chịu từ bỏ còn muốn bám về đến tận nhà?
Đáng giận, nếu không phải không muốn vướng phải rắc rối cô đã một cước đạp bay Lạc Nghiêm mười vạn tám nghìn dặm rồi, con người cô ghét nhất mấy kẻ tự cho mình là đúng.
Không phải sao, lần thứ hai gặp Lâm Phá Thần tự cho là đúng cô còn không lưu luyến phủi mông ra đi, Lạc Nghiêm so với Lâm Phá Thần kém quá xa, cô để ý hắn mới là lạ.
Trần Mạn Dao hỏi:
- Chú cắt đuôi được không?
Bác tài xế lắc đầu:
- Bây giờ đường đông lắm, không chạy nhanh được, rất nguy hiểm.
Trên thực tế nếu cố gắng thì vẫn có thể cắt đuôi được nên Trần Mạn Dao mới hỏi câu kia, bất quá cô không thất vọng, cô thông cảm với tâm lí của bác tài xế, bác không phải người trẻ tuổi không tránh được cái tư tưởng an toàn là trên hết.
Không dùng tốc độ cắt đuôi được thì dùng lời nói, cô không tin Lạc Nghiêm là người không cần mặt mũi, một ngôi sao màn ảnh cần nhất là mặt mũi nha.
- Vậy chú dừng lại đi, cháu nói chuyện với anh ta một chút rồi đi tiếp.
Bác tài xế hỏi:
- Ừ, cháu có cần chú giúp gì không?
- Dạ không cần đầu, anh ta là đồng nghiệp của cháu ấy mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]