Chương trước
Chương sau
Hiểu lầm qua đi, nguyên một nhóm nhân viên cười lớn:

- Ha ha ha, Thành, chú em mày thật là cực phẩm, bị người đẹp quăng rất đẹp mắt nha, ha ha ha.

- Anh đã bảo chú mày chăm chỉ tập thể dục vào mà không nghe, bây giờ thấy hậu quả chưa. Bất quá được người đẹp nắm tay cũng không tệ nhỉ.

- Anh Thành thật là cùi bắp, thế này làm sao bảo vệ tiểu Vũ được a.

Vũ Văn Thành bị chọc vừa quê vừa tức chỉ hận không có cái lỗ nào chui xuống, còn may Khinh Vũ đã đi làm việc không có thấy cảnh vừa nãy, nếu không tâm tình muốn chết đều có.

Mặt mũi nam nhân quý hơn vàng a.

Mọi người đều là đồng nghiệp trêu quá cũng không tốt, anh Vinh nói lời giải vây:

- Nói đi cũng phải nói lại, tiểu thư đây chắc là người học võ phải không?

Trần Mạn Dao biết ý phối hợp cho Thành một bậc thang leo xuống:

- Thời đại này nữ nhân ra đường nên có chút võ phòng thân, tôi từng học qua Judo một thời gian.

Anh Vinh gật gù:

- Chả trách. Thôi, tôi không làm lỡ thời gian quý báu của tiểu thư nữa, chúc tiểu thư buổi tối tốt lành, bọn tôi trở về làm nhiệm vụ đây.

- Các anh cũng vậy, buổi tối tốt lành.

Để lại một câu xã giao, bốn nam bảo vệ đi mất, Thành mau mắn chuyển sự chú ý của mọi người sang vấn đề khác nói:

- Tiểu thư, câu hỏi này có hơi thất lễ, nhưng liệu tiểu thư có thể cho tôi biết tiểu thư xài hương nước hoa của hãng nào không? Tôi muốn mua tặng bạn gái.

Trần Mạn Dao không có chút nào không thoải mái nói:

- Không thất lễ, kì thực nếu không phải tôi hết nước hoa nữ giới còn muốn lấy ra tặng anh làm quà đây. Nước hoa tôi xài là của công ty bạn tôi, công ty Wing, ngày mùng một tháng sau sẽ ra mắt loạt sản phẩm đầu tiên, nếu anh thích cứ đến mua là được rồi. À, công ty bạn tôi còn bán cả nước hoa nam giới nữa đó.

Công ty Wing? Chưa nghe nói qua a.

Đổi lại người khác thì Thành sẽ cho rằng đây là lừa đảo, nhưng anh ta biết Trần Mạn Dao là khách quý có thể ngồi ăn ở tầng bốn chắc chắn không nói lời bông đùa, lại nói hương nước hoa đã được các nữ đồng nghiệp kiểm chứng, rất đáng mong chờ nha.

Thành nói:

- Cám ơn tiểu thư đã giải đáp thắc mắc, ngày đó tôi nhất định sẽ đến mua.

Trần Mạn Dao cười cười:

- Chúc anh và bạn gái sẽ hạnh phúc nha.

Xã giao thêm hai câu, Trần Mạn Dao muốn về, bây giờ cô chỉ muốn nhảy lên chăn ấm nệm êm ngủ một giấc để xua tan đi hết bực bội trong lòng.

Vừa quay người lại cô đã nghe vài giọng nói quen thuộc vang lên:

- Uy, đây không phải Tiểu Mạn sao?

- Ôi, đúng là Tiểu Mạn rồi, buổi sáng còn hùng hồn nói không đến, bây giờ lại vác mặt tới, không biết xấu hổ a.

- Cô thì biết cái gì, không nghe người ta nói có hẹn với bạn sao? Đây chỉ là vô tình gặp mặt thôi, cao thủ, cao thủ, cao cao thủ a.

Những người này, không phải người trong đoàn phim thì còn ai vào đây nữa, chỉ là trong đám bọn họ không một ai là “đồng minh” của cô nên có dịp là trào phúng ngay.

Trong mắt bọn họ, Vân Tiểu Mạn là một con hồ ly tinh rất biết câu dẫn đàn ông, cái gì mà đi ăn với bạn không đến được, có quỷ mới tin, một diễn viên mới vào nghề lấy tiền đâu ra ăn ở Thiên Hương Dạ Đàm?

Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này bọn họ sài quá quen luôn rồi, như nhau cả thôi.

Lạc Nghiêm cũng nghĩ như thế trong lòng nở hoa nói:

- Đừng nói vậy chứ, mọi người đều là bạn bè, biết đâu Tiểu Mạn vừa ăn xong muốn về thì sao? Đúng không, Tiểu Mạn.

Đó là lời nói ngoài mặt, còn thực tế Lạc Nghiêm đang nghĩ giả vờ thanh cao cái gì nữa, muốn tiếp cận tôi thì nói một tiếng là được rồi.

Đáng tiếc, Trần Mạn Dao hoàn toàn không có cái tư tưởng đó, cô thản nhiên nói:

- Tiền bối Lạc nói không sai, tôi đích xác là vừa ăn với bạn xong, bây giờ tôi đang trên đường về nhà, còn nhờ mọi người tránh đường đây.

Choáng, toàn bộ choáng.

Cái này... lạt mềm hơi quá mức rồi a, đánh mặt Lạc Nghiêm “bang bang” thế này căn bản không buộc chặt nổi a.

Sáng bị từ chối hai lần, tối lại bị từ chối thêm một lần, quá tam ba bận, chưa kể thái độ của Trần Mạn Dao tối nay rất phách lối, Lạc Nghiêm cau mày nói:

- Tiểu Mạn, đùa thế không hay đâu.

Sẵn tiện một bụng hỏa khí, Trần Mạn Dao gắt gao nói ra:

- Đùa? Xin lỗi, tôi không rảnh để đùa, chẳng lẽ tiền bối đến Thiên Hương Dạ Đàm được tôi thì không đến được? Tiền bối khinh người quá rồi đấy.

Mấy năm trong nghề Lạc Nghiêm chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục thế này, từ ngày bước chân vào ngành điện ảnh hắn đã được chú định là ảnh Đế tương lai, không, phải nói là bằng bộ phim Nữ Sát Thủ này hắn sẽ là ảnh Đế, vậy mà lại bị một diễn viên mới vào nghề không nể mặt?

Nhưng nghĩ đến cảnh cô phải chịu thua nằm dưới thân hắn uốn éo hắn liền hưng phấn, đến hắn cũng phải công nhận cô rất đẹp, sức cuốn hút từ cô rất hấp dẫn, so với Tô Tiểu Vy chỉ có hơn chứ không có kém.

Cô không phải muốn lạt mềm ư, được thôi, tôi cho cô lạt mềm đến cùng.

Lạc Nghiêm kiềm chế lại nặn ra một nụ cười nói:

- Tiểu Mạn, em hiểu lầm anh rồi, anh không có ý đó. Ý của anh là đã đến rồi sao không vào chơi cùng mọi người một chút, bây giờ vẫn còn sớm mà. Anh đã đặt bàn rồi, còn dư tới mấy chỗ lận.

Trần Mạn Dao mặc kệ Lạc Nghiêm lời hay ý đẹp vẫn kiên quyết nói:

- Tôi ăn no rồi, cần về nghỉ sớm.

Lần này cô không đợi Lạc Nghiêm phản ứng đi luôn, mụ nội nó, đã bực rồi còn gặp một đám phiền phức, bộ sáng nay cô xuống giường bằng chân trái hay sao ấy, quá xui xẻo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.