Chương trước
Chương sau
Hành vi rất anh hùng, hi sinh rất oanh liệt, kết cục rất thảm đạm.
Cô không chỉ bị mất đồ ăn vặt, còn bị gọi vào văn phòng, sau cùng mời gia trưởng tới, tiến hành tư tưởng giáo dục nghiêm khắc, bị phạt không có tiền tiêu một tháng.
Thủy Miểu Miểu cảm giác hành vi của mình lúc tiểu học thật ngốc.
Cô cho là lừa gạt anh, kết quả, trong mắt anh cô như nghé con.
Một câu nói của anh, liền có thể chắn mọi phản bác của cô.
Sau cùng, cô bị bức ép đến mức nóng nảy, chỉ có thể chơi xấu nói một câu: "Anh ấy độ lượng, liên quan gì tới anh. Tránh ra, người anh quá nóng."
"Ha ha." Thẩm Mặc Thần nhìn cô nổi bão, không có chút tức giận, ngược lại khẽ nở nụ cười.
Cái này, mới là cô chân thật nhất.
Thật đáng yêu.
Thẩm Mặc Thần đưa tay, lau mồ hôi trên mũi cô.
Thủy Miểu Miểu cảm giác trên mũi của mình mát lạnh.
Còn chưa có làm ra phản ứng.
Thẩm Mặc Thần tự động lui về saumột bước, đưa thẻ công tác cho cô, cằm dưới liếc ra phía sau cô nói: "Lên đi, đừng để chồng cô sốt ruột chờ."
Thủy Miểu Miểu cảm thấy hiện tại tất cả lời anh đều là trêu chọc.
Chán ghét.
Cô túm lấy thẻ công tác.
"Mẹ già, có trở về dùng cơm hay không?" Viêm Viêm ở cửa phòng hô.
Thủy Miểu Miểu lo lắng Viêm Viêm sẽ xuống, vội vàng nói: "Về đây."
"Giọng chồng cô nghe rất nhỏ." Thẩm Mặc Thần phán đoán chế nhạo nói.
Thủy Miểu Miểu nghiêng mắt nhìn anh một chút, mím môi ghét bỏ nói: "IQ Thẩm Tổng cũng không được, mẹ già, trọng điểm là mẹ, nó là con trai tôi."
Thẩm Mặc Thần cười rộ lên, ngũ quan nhu hòa, giống như gió mát, ý vị thâm trường nói: "Con của cô rất thút vị, rất phù hợp khẩu vị của tôi."
Tâm lý Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, buông thõng đôi mắt, che dấu khẩn trương, cái cằm lại nâng cao lên, nói ra: "Khẩu vị, anh cho rằng con trai tôi có thể ăn sao? Con trai tôi có độc, cẩn thận bệnh từ miệng, không tặng."
Thủy Miểu Miểu nói xong, không tiếp tục để ý Thẩm Mặc Thần, bước nhanh chạy lên lầu.
Viêm Viêm hướng xuống nhìn quanh.
Thủy Miểu Miểu che khuất ánh mắt Viêm Viêm, đẩy cái đầu nhỏ của nhóc vào phòng, đóng cửa lại, thuận tiện khóa cửa.
"Mẹ già, người lái xe đắt là ai vậy? Niềm vui mới của mẹ sao?" Viêm Viêm tò mò hỏi.
"Không, là bạn đồng nghiệp của mẹ." Thủy Miểu Miểu giải thích nói, đi đến trước bàn ăn.
"Mẹ, con đã nói với mẹ chưa?" Viêm Viêm hấp tấp đi theo đằng sau Thủy Miểu Miểu, thận trọng nói ra.
"Chuyện gì?" Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, nhìn Viêm Viêm từ trên xuống dưới, hồ nghi hỏi: "Con lại giấu tiền riêng rồi hả?"
Trong mắt Viêm Viêm lóe lên khẩn trương, nhàu quần áo mình, lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên không, con muốn nói là, khi mẹ nói láo, mặt liền đỏ."
Thủy Miểu Miểu cúi người, híp mắt lại, nhìn chằm chằm trên mặt trắng nõn của Viêm Viêm xuất hiện hai cệt hồng.
Hắc hắc
Con trai này, cái gì tốt không di truyền của cô, mà di truyền bệnh nói láo đỏ mặt của cô.
"Tiền riêng đâu?" Thủy Miểu Miểu khiêu mi nói.
Viêm Viêm mở to ánh mắt long lanh như nước, giống như thấy được mẹ già mọc ra sừng, nuốt một ngụm nước bọt, nói ra: "Không, con muốn ngủ trưa, ngủ trưa IQ cao."
Viêm Viêm chạy lạch bạch vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, chẳng lẽ nó cầm cái bật lửa và con dao quý của mình đi bán?
Thủy Miểu Miểu vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng, nhìn về phía tủ kính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.