“ Khi đó, tôi được Lục Tú Nhân đưa đến nước Mỹ, một mình lẻ loi không nơi nương tựa không có người thân, không có bạn bè. Sau đó tôi gặp Viêm Viêm, lúc ấy tôi cảm thấy đây chính là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng, để cuộc sống sau này của tôi không còn cô độc, cho nên tôi đã nhận nuôi nó ".
Thủy Miểu Miểu cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Mặc Thần.
Môi mỏng khẽ nhếch nhếch, anh hỏi ngược lại:" Vậy sao?"
Thủy Miểu Miểu nhìn anh chất vấn mình, cô khẩn trương đưa tay cầm ly nước uống một hớp, điều chỉnh lại tâm trạng nói:" Đúng vậy, tôi không có lý do gì để lừa gạt anh ".
Tay Thẩm Mặc Thần khẽ gõ nhịp lên bàn, đôi mắt thâm sâu mang đầy ý vị, anh khẽ nhếch khóe miệng:" Chuyện em lừa tôi còn ít sao?"
Thủy Miểu Miểu không biết những lời này là đang muốn dò xét cô hay là có ý gì, vì vậy không dám tùy tiện, cúi đầu ăn sau đó nói qua loa:" Anh tin hay không thì tùy ".
“ Thủy Miểu Miểu, mỗi lần chúng ta “yêu”, hình như không dùng biện pháp đúng không?" Thẩm Mặc Thần như nghĩ đến điều gì liền hỏi.
Chuyện này ". Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu, giọng chắc chắn:" Anh yên tâm, mỗi lần tôi đều uống thuốc, sẽ không để cho anh phải lo lắng đâu ".
“ Sau này cấm em không được dùng thuốc ". Thẩm Mặc Thần bá đạo nói.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu run lên, có một loại cảm giác quái dị.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228274/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.