Lục Tú Nhân nhìn ánh mắt cô phát hồng, lo lắng hỏi: "Miểu Miểu, không có sao chứ?"
"Không có việc gì, mẹ, người ở chỗ mẹ nói muốn thay phiên tới chăm sóc mẹ, con rất cảm động." Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói.
"May mắn mà có bọn họ, mẹ mới còn mạng, có bọn họ chăm sóc, con an tâm về đi làm đi." Lục Tú Nhân đau lòng Thủy Miểu Miểu nói.
"Vâng."
Ngày hôm sau, Thủy Miểu Miểu cho người ở đấy 2000, tỏ tâm ý, để cho Lục Tú Nhân một vạn, chịu đừng mệt mỏi, về Ninh Xuyên.
Tới nơi đã 9 giờ tối
Thủy Miểu Miểu co quắp ở trên ghế sofa, đầu dựa vào thành, thân thể rã rời.
Viêm Viêm nghe được tiếng, mở cửa đi ra, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, dụi mắt một cái, nói ra: "Mẹ già, cuối cùng mẹ trở về, con còn tưởng rằng mẹ bỏ trốn theo đàn ông xấu đấy."
Thủy Miểu Miểu liếc xéo Viêm Viêm, nhớ tới Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Viêm Viêm, nếu như mẹ muốn kết hôn, con nghĩ như thế nào?"
Viêm Viêm cười một tiếng, nghịch ngợm nói: "Mặc niệm thay ông ta."
"Nghiêm túc chút." Thủy Miểu Miểu nhíu mi.
Viêm Viêm nhếch miệng, nghiêm túc, nói ra: "Thêm một anh em gánh vác khó khăn, trấn áp được mẹ, hoặc bị trấn áp, cảm thấy, tố khổ đều có chỗ dựa vào, không còn cô đơn nữa."
Thủy Miểu Miểu giơ chân lên, cầm lấy dép lê, ném về phía Viêm Viêm.
Viêm Viêm sớm đã đoán được, nhanh chóng chuồn, cười hì hì với Thủy Miểu Miểu nói: "Mẹ, còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228192/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.