Thủy Miểu Miểu cũng không biết vì cái gì chính mình lại có động tác này, đối diện đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc Thần, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, an toàn, vô hại, thực tình thành ý nói: "Thẩm tổng, chúc anh mau tìm được cô gái anh muốn tìm, sau đó hạnh phúc. Người tốt sẽ có phúc tốt."
Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn cô.
Thang máy khép lại ở trước mặt cô.
Thủy Miểu Miểu rủ đôi mắt xuống.
Đúng, cô nghĩ ra, cô mở thang máy, là muốn đi xuống lầu ăn cơm.
Thủy Miểu Miểu đợi thang máy đi, ấn mở, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi cô cơm nước xong, mang cháo lên lầu.
Lục Tú Nhân thấy không có Thẩm Mặc Thần, nghi ngờ hỏi: "Cậu ấy đâu?"
"À, anh ấy có việc đi trước." Thủy Miểu Miểu nói ra, cô nhìn bộ dạng Lục Tú Nhân giống như không tin, tăng thêm một câu: " Ông nội anh ấy cũng ngã bệnh."
Lục Tú Nhân thở dài một hơi, cảm thán nói: "Tuổi tác cao, tóm lại cái nào cũng không dễ, đây là số mệnh."
Thủy Miểu Miểu cho Lục Tú Nhân ăn cơm chiều.
"xin chào, xin hỏi là bà Lục Tú Nhân sao?" Ở cửa có hai người chăm sóc tới.
Thủy Miểu Miểu xem xét cách ăn mặc, chuyên nghiệp, có giá trị không nhỏ, thần tài vừa bị cô đuổi đi.
Thủy Miểu Miểu vội vàng qua cửa, lôi kéo hai người chăm sóc qua một bên, hỏi: "Các cô tới chăm sóc sao?"
"Đúng vậy, làlà bên cô kêu phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228191/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.