Thủy Miểu Miểu tránh trẻ con qua đường, lại đạp cần ga lao đi, nhanh đến chỗ cua quẹo, lại thắng mạnh xe.
Tả Doanh Doanh đụng vào ghế lần nữa.
Mấy lần như vậy, bà ta đụng đau, tóc cũng rối tung.
"A..." Sắc mặt Tả Doanh Doanh tái nhợt quát nói, " Dừng lại, tôi lái."
"A." Thủy Miểu Miểu rất ngoan ngoãn dừng ven đường, xuống xe.
Tả Doanh Doanh tức giận trừng Thủy Miểu Miểu một chút, lại lên chỗ điều khiển ngồi.
Thủy Miểu Miểu buồn bực ngán ngẩm gãi cổ, lên chỗ ngồi phía sau, cô dựa đầu gối lên thành ghế trước mặt, nhẹ nhàng hát điệu hát dân gian.
"Cô còn giống phụ nữ à, sao mẹ cô sinh ra loại vô lại như cô." Tả Doanh Doanh thở phì phò mắng.
"Không biết, bà hẳn là hỏi mẹ tôi? Nếu không, bà đi vào, để cho mẹ tôi đi ra, quản giáo tôi." Thủy Miểu Miểu cười đùa tí tửng nói.
Tả Doanh Doanh trừng mắt Thủy Miểu Miểu, cắn răng, bó tay rồi.
"Dì." Thủy Miểu Miểu cười hì hì chỉ phía trước, nói ra: "Dì sắp đụng vào cây."
Tả Doanh Doanh nóng nảy nhìn phía trước, nhìn thấy thật sự sắp đụng vào cây, vội vàng giẫm dừng.
Phịch một tiếng
Xe đụng phải cây.
Thanh bảo hiểm đụng hư, đèn xe cũng hỏng một cái.
Tả Doanh Doanh từ trên xe bước xuống, đau lòng nhìn Cayenne nhà mình, hung tợn trừng mắt nhìnThủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhún vai, vô tội nói: "Là dì lái xe."
Tả Doanh Doanh nắm chặt tay, gọi điện thoại để quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228160/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.