Sau lần gặp hôm đó, không ít lần ba vị huynh đệ kia chạy đến tửu lâu của Ôn Ngọc phát phiền...
Tuy nhiên mỗi lần đến đều gọi đồ ăn rất nhiều, gọi đến phiền...
Căn bản có bạc thì Ôn Ngọc hắn cũng không rảnh cảm thấy người khác phiền, nhưng mà... mỗi lần bọn họ đến đều cho gọi hắn. Mỗi lần hắn làm việc đều nhìn hắn chằm chằm... Rất, rất mất tự nhiên!
"Quấy rầy chư vị!" Ôn Ngọc đập bàn một tiếng rầm.
"Đập bàn cái gì?" Khắc Nhĩ tức giận trừng Ôn Ngọc.
Ta tức giận không phải vì các ngươi cứ mặt dày đến quán ta rồi nhìn chằm chằm vào ta sao?
"Nếu chỉ đến tửu lâu uống trà thưởng rượu, ta không quan tâm. Nhưng các vị vì sao..." Ôn Ngọc nhìn ba cặp mắt đủ sắc thái hướng nhìn mình liền bị nghẹn.
"Mấy người..." Ôn Ngọc khó phát huy bản tính của mình lúc trước chỉ đành ngậm đắng nuốt cay quay đi.
"Thật đáng yêu." Lạc Hà vui vẻ nhấp trà.
- ------
Ôn Ngọc bực tức đi ra ngoài mua nguyên liệu còn thầm mắng trong lòng, mà vì gió lạnh bên ngoài nên mắng một hồi cũng bị gió lạnh thổi tiêu tan.
Hắn ra ngoài cư nhiên mặc chỉ một lớp áo, lạnh đến muốn xé toạc cơ thể ra nhiều mảnh...
Ôn Ngọc cũng thầm hận cái cơ thể yếu đuối này của nguyên chủ.
Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, cho dù có cố gắng nhìn về phía trước cũng chính là khung cảnh xoay vòng vòng làm hắn vô cùng chóng mặt.
Ôn Ngọc ngất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2494017/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.