Ôn Ngọc nắm tay Khắc Nhĩ đến tửu lâu mà hắn đổi tên thành Ngọc Lâu, sau khi xem xét sổ sách chi tiêu của lâu liền phân phó lại với trưởng quầy thêm món mới, thay đổi thực đơn, lấy rượu ở đâu,... Khắc Nhĩ đi theo nghe đến phát buồn, cơ bản y chưa từng chạm qua việc này nên cảm thấy vô cùng thấy nhàm chán.
Sau đó hắn lại đến gặp Lưu An bàn bạc vài chuyện, nhờ Lưu An thường xuyên chiếu cố Ngọc Lâu giúp hắn, tiền bạc vẫn là không vấn đề.
Đương nhiên Lưu An đáp ứng, còn hỏi thăm nói chuyện cùng hắn.
"Sao hả? Có chán hay không?" Ôn Ngọc suy nghĩ nhiều lần, ít có hán tử nào,... à không, là không có một hán tử nào chấp nhận cái kia mình phải giả trang thành ca nhi, ở thế giới này hán tử rất được người tôn kẻ kính, nếu là hán tử đọc sách lại càng được tâng lên tận mây xanh. Cũng không ai như Ôn Ngọc hắn... vứt bỏ mặt mũi vì bạc... Hừ, mặc kệ! Hắn từ kiếp trước đến kiếp này đều là kẻ ham tiền như mạng... cái gì mặt mũi? Hắn mới không cần! Nguyên chủ chấp niệm với khoa cử, hắn đành phải, xin lỗi vậy, cũng đâu thể trách hắn, có trách là trách nguyên chủ mệnh yếu để hắn có cơ hội xuyên qua đây...
Mà đã nhận tiền từ người ta thì đương nhiên phải tận tâm tận lực làm tròn bổn phận, lấy tiền... Nghĩ vậy Ôn Ngọc đối với ba nam nhân kia cũng cởi mở hơn một chút.
Khắc Nhĩ nghe hắn hỏi liền làm ra vẻ không kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-van-dan-la-hoang-de-tren-hoang-de-la-phu-quan/2494013/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.