Tô Ánh Nguyệt trực tiếp cướp điện thoại của anh đi rồi cúp máy: “Anh đừng như vậy!”
Tân Mộ Ngôn bi thương thở dài: “Xem ra em thực sự không yêu tôi.”
Người phụ nữ cực lực phản bác: “Em không phải ý đó, em không có!”
Đôi con ngươi sâu không thấy đáy kia của người đàn ông khóa lấy cô: “Không phải ý nào, không có gì?”
Dưới tình thế cấp bách đại não đã mất đi khống chế, Tô Ánh Nguyệt buột miệng thốt ra: “Không phải không yêu anh, không có.
không yêu anhl”
Khóe miệng Tân Mộ Ngôn lộ ra ý cười: ‘Lặp lại lần nữa.”
Vì thế Tô Ánh Nguyệt ngây ngô lặp lại một lần: “Em không phải không yêu anh, không có không yêu anh.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, hai tay khóa lấy eo thon của cô, kéo cả người cô ấn lên trên người mình: “Tôi biết ngay em yêu tôi mà.”
Tô Ánh Nguyệt giật mình, ý thức được bản thân vừa mới nói gì đó.
Nháy mắt mặt cô gái đã đỏ bừng!
Còn chưa kịp xem xét lại cô đã lại bị người đàn ông ấn lên giường lớn.
Cô bắt đầu giấy giụa: “Vì sao lại bắt đầu nữa?”
“Bởi vì cô vợ nhỏ của tôi mới vừa thổ lộ với tôi, tôi đây muốn biểu hiện một chút”
Tô Ánh Nguyệt: “
Sao cô lại cảm thấy mình giống như bị gài bẫy vậy?
Tô Ánh Nguyệt bị Tân Mộ Ngôn lăn lộn đến tận buổi chiều, khó khăn lầm mới có lại sức lực để xuống giường Cuối cùng vẫn là Tân Mộ Ngôn thay cô liên hệ với Phúc Quý Ngân, kêu cô ấy giúp cô thu dọn hành lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669522/chuong-270.html