Mặt Tô Ánh Nguyệt nháy mắt lại đỏ bừng.
Cô cúi đầu, cẩn thận ăn bữa sáng: “Em cũng không ngờ đến bên ngoài có nhiều người như vậy…”
“Ừ, là lỗi của tôi”
Người đàn ông nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô, lại đẩy sữa bò đến trước mặt cô: “Về sau tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.”
“Cho nên, về sau bà Tân có thể nói thêm mấy lần những lời như vậy với tôi”
“Tôi rất thích”
Lời người đàn ông khiến cho khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt bị đốt thành than hồng!
Tay cầm đũa của cô cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy, cô cắn môi, vội vàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm lại tụ tập nhiều người như vậy, bọn họ tìm anh làm gì?”
“Bàn bạc chuyện của Lạc Hân.”
Tân Mộ Ngôn ưu nhã gắp thức ăn cho Tô Ánh Nguyệt: ‘Bạch Hạo.
Nam và Hàn Thanh Vân đều là chuyên gia trong lĩnh vực tương quan, Nam Phong đặc biệt tìm bọn họ đến cùng bàn bạc bệnh tình của Lạc Hân.
Tô Ánh Nguyệt dừng một chút: “Nam Phong đối với Lạc Hân… còn rất tốt”
“ừ “Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Rốt cuộc lúc trước Lục Tử Dao đã n‹ Nam Phong, cô ta nợ Lạc Hân rất nhiều, hy vọng nó thay cô ta bồi thường thật tốt cho Lạc Hân, tốt nhất là có thế chăm sóc cô ấy cả đời.”
“Khi mới bắt đầu Nam Phong chỉ coi Lạc Hân như em gái, nhưng ai mà ngờ được đến cuối cùng Lạc Hân lại gặp phải chuyện như vậy”
Tô Ánh Nguyệt cần môi: “Vậy… lúc trước Lục Tử Dao không nói cô †a nợ Lạc Hân cái gì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669521/chuong-269.html