Thân thể Bạch Hạo Nam cứng đờ.
Anh ta vội vàng quay đầu lại.
Cửa phòng bệnh, một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng khoanh tay, nhìn anh ta với vẻ thích thú.
“Khụ khụ.
Bạch Hạo Nam khẽ ho khan: “Tôi chợt nhớ ra bên kia còn có bệnh nhân đang đợi tôi, tôi, tôi, tôi, tôi đi làm trước đây!”
Nói xong, anh ta cũng không quan tâm vẻ mặt Tần Mộ Ngôn như thế nào, vội vàng đứng dậy, sải bước, đi vòng qua Tần Mộ Ngôn rời đi.
“Ấy…”
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên, còn chưa kịp nói một câu nào mà bóng dáng Bạch Hạo Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Sao thế, không nỡ để anh ta đi?”
Liếc thấy vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, người đàn ông đứng ở cửa hờ hững đưa tay đóng cửa phòng bệnh lại.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và Tân Mộ Ngôn ở trong phòng.
Người đàn ông kia ung dung bước tới trước mặt cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng mở hộp cơm ra rồi đặt chiếc thìa vào tay cô.
Tô Ánh Nguyệt cầm thìa: “Cám ơn.”
Nói xong, cô cúi đầu, cẩn thẩn ăn cháo: “Em biết vừa rồi Bạch Hạo Nam toàn nói lung tung, em sẽ không cho là thật”
Giọng nói trầm thấp của Tân Mộ Ngôn mang theo chút vui vẻ: “Mấy lời anh ta nói cũng không phải toàn bộ đều là giả”
Tô Ánh Nguyệt ngây người, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông kia mang theo ý cười mơ hồ.
“Sao lại nhìn anh như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669431/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.