Tô Ánh Nguyệt choáng váng. 
Trước mắt cô là khuôn mặt điển trai đến độ người khác phải si mê kia của người đàn ông. 
Người đàn ông đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, khỏe mỗi hiện lên chút trêu chọc: “Tôi quả thật rất kín tiếng, nhưng tôi cho phép em huênh hoang” Từng câu từng chữ vô cùng đơn giản được anh nói ra bằng âm thanh từ tính, trầm thấp nhưng lại cực kỳ mê người. 
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người đều tê dại. 
Bộ não trở nên trống rỗng một mành, thậm chí còn quên mất những gì mình muốn nói.Đầu ngón tay có chút thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô: “Sau này nếu có ai muốn bêu xấu tôi thì em cứ nói cho tôi biết, tôi thật sự có thể khiến cho bọn họ sống không bằng chết”Nói xong anh hài lòng nhìn gương mặt cô đỏ bừng, xoay người rời khỏi. 
Cả người Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc nằm ở trên giường, trong đầu tràn ngập dáng vẻ anh vừa mới đè trên người cố với nụ cười như ẩn như hiện. 
Mãi một lúc lâu sau, cô mới tỉnh táo lại. 
Chiếc điện thoại bên cạnh vẫn đang kết nối video với Phúc Quý Ngân. 
Bởi vì di động bị Tần Mộ Ngôn chuyển sang chế độ im lặng, cho nên tới bây giờ cô mới nhận ra. 
Người phụ nữ đỏ bừng mặt rồi bật âm thanh. 
Người phụ nữ đầu dây bên kia trực tiếp hét lên. “Ôi mẹ ơi, Ánh Nguyệt, người vừa nãy chính là cậu Ba nhà họ Tân đó hả?” 
“Trông anh ấy đẹp trai như vậy tại sao bên ngoài lại đồn đại khó nghe như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-troi-rot-xuong-ba-bau-vat-hai-bao-bao-va-mot-lao-cong/1669285/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.