"Thánh thượng! Ngài... tôi... thần... trên vết thương có màu tím đen, thần không biết, hình như có độc!" Đường Thanh kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
Trần Vũ nhìn cậu một cách chăm chú, giọng hắn khàn đặc: "Ừ."
Hắn im lặng một lát rồi nói: "Đừng sợ."
Mũi Đường Thanh nhức buốt, nước mắt ứa ra. Cậu chợt thấy tim mình nhói lên, lòng nghẹn chặt, khó chịu.
Hắn nói "đừng sợ" chứ không phải "đừng lo".
Dường như hắn biết cậu đang sợ, sợ hắn chết ở đây, nơi núi rừng hoang vắng, nguy cơ rình rập, một mình cậu sẽ không thể chạy thoát.
Dường như hắn biết cậu chẳng hề lo lắng cho hắn một cách đơn thuần. Cậu không lo hắn sẽ chết, cậu chỉ sợ hắn chết thì cậu sẽ không sống được.
Hắn biết nhưng hắn vẫn nói "đừng sợ".
Hắn sẽ không bỏ cậu lại một mình, giống như những lần trước.
Lòng Đường Thanh nặng trĩu, cậu không biết phải nói gì, cũng không dám đối diện với ánh mắt của hắn.
Trần Vũ nói: "Lại đây."
Đường Thanh nghe lời đến gần, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn. Cả hai không nói gì, giữa đêm tối chỉ nghe thấy tiếng gió rít lạnh buốt ngoài kia, bên tai là tiếng tim đập và cơ thể nóng ấm của người đàn ông, Đường Thanh thiếp đi lúc nào không biết.
***
Sáng hôm sau, Đường Thanh choàng tỉnh.
Cậu sững sờ một lát mới định thần lại.
Cậu vẫn đang nằm trong lòng Trần Vũ, đêm qua mệt quá cậu thiếp đi lúc nào không biết, quên cả việc ăn uống.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3598310/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.