Tảng sáng, Trần Vũ dần tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh thì Đường Thanh cũng giật mình tỉnh theo, hai con cặc to vẫn cắm nguyên trong người cậu, đã thế người Trần Vũ còn nóng rực như lửa, đang giữa đêm hè oi bức nên Đường Thanh chẳng được ngủ ngon.
Trời gần sáng nên nhiệt độ giảm hẳn, không khí mát lạnh chứ không còn nóng nữa.
Đường Thanh vẫn còn ngái ngủ, cậu mơ màng chạm vào người Trần Vũ, lẩm bẩm: "Thánh thượng hết sốt rồi..."
Trần Vũ thầm giật mình.
Đúng vậy, hắn hết sốt rồi.
Điều này thật khó tin, suốt bảy năm qua cứ đến mùa hè là hắn lại lên cơn sốt dai dẳng, trời càng nóng thì càng sốt cao, nếu tiết trời mát mẻ thì chỉ sốt nhẹ, cơn sốt cứ tái đi tái lại liên tục mấy tháng, sang mùa Thu mới đỡ.
Vì bị sốt nên vào mùa hè tính tình của hắn cũng trở nên nóng nảy và tàn bạo hơn, vậy nên năm xưa mới có câu ca dao vẫn được truyền đến tận bây giờ.
"Nắng hạn mặt rồng không vui Hoàng cung tháng bảy nồng mùi máu tanh."
Trần Vũ nhìn thiếu niên tuyệt đẹp còn ngái ngủ trong lòng mình, hắn mò xuống lồn cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Đúng vậy, hết sốt rồi, cặc trẫm được ngâm nước cả đêm nên hạ nhiệt là phải thôi."
"Ư... thánh thượng..." Đường Thanh giật mình mở to mắt, cơn buồn ngủ bay đi một nửa.
"Đừng..." Đường Thanh chặn tay hắn lại, giọng yếu ớt.
"Bỏ tay ra." Hắn nói.
Đường Thanh biết mình chẳng thể làm gì, cố chống đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-giuong-bao-quan/3598300/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.