Chương trước
Chương sau
Tảng sáng, Trần Vũ dần tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh thì Đường Thanh cũng giật mình tỉnh theo, hai con cặc to vẫn cắm nguyên trong người cậu, đã thế người Trần Vũ còn nóng rực như lửa, đang giữa đêm hè oi bức nên Đường Thanh chẳng được ngủ ngon.

Trời gần sáng nên nhiệt độ giảm hẳn, không khí mát lạnh chứ không còn nóng nữa.

Đường Thanh vẫn còn ngái ngủ, cậu mơ màng chạm vào người Trần Vũ, lẩm bẩm: "Thánh thượng hết sốt rồi..."

Trần Vũ thầm giật mình.

Đúng vậy, hắn hết sốt rồi.

Điều này thật khó tin, suốt bảy năm qua cứ đến mùa hè là hắn lại lên cơn sốt dai dẳng, trời càng nóng thì càng sốt cao, nếu tiết trời mát mẻ thì chỉ sốt nhẹ, cơn sốt cứ tái đi tái lại liên tục mấy tháng, sang mùa Thu mới đỡ.

Vì bị sốt nên vào mùa hè tính tình của hắn cũng trở nên nóng nảy và tàn bạo hơn, vậy nên năm xưa mới có câu ca dao vẫn được truyền đến tận bây giờ.

"Nắng hạn mặt rồng không vui Hoàng cung tháng bảy nồng mùi máu tanh."

Trần Vũ nhìn thiếu niên tuyệt đẹp còn ngái ngủ trong lòng mình, hắn mò xuống lồn cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Đúng vậy, hết sốt rồi, cặc trẫm được ngâm nước cả đêm nên hạ nhiệt là phải thôi."

"Ư... thánh thượng..." Đường Thanh giật mình mở to mắt, cơn buồn ngủ bay đi một nửa.

"Đừng..." Đường Thanh chặn tay hắn lại, giọng yếu ớt.

"Bỏ tay ra." Hắn nói.

Đường Thanh biết mình chẳng thể làm gì, cố chống đối thì chỉ chịu thiệt thôi. Cậu im lặng bỏ tay ra để Trần Vũ sờ lồn mình.

Trần Vũ xoa hột le nhạy cảm của Đường Thanh, tuy không sốt nhưng tay hắn vẫn nóng rẫy, vì đã nằm cả đêm nên nước nôi gì cũng khô hết rồi, không có gì bôi trơn, tay Trần Vũ lại có nhiều vết chai, khi hắn sờ hột le nhạy cảm non mềm kia khiến Đường Thanh thấy khá rát và đau.

"Đừng mà... rát lắm..." Giọng Đường Thanh lí nhí, ậm ừ trong miệng, nghe hơi đáng thương, cứ như đang làm nũng.

Trần Vũ dừng lại, hắn đưa tay lên miệng cậu, nói: "Liếm ướt đi."

Đường Thanh cắn môi rồi làm theo lời hắn. Cậu hé miệng lè lưỡi liếm ngón tay Trần Vũ đến khi hai ngón tay hắn ướt nhẹp.

Lần này thì không rát nữa.

Tay hắn sờ nắn hột le nhạy cảm của cậu, Đường Thanh khó nhịn thít chặt hai lỗ thịt bên dưới, hai con cặc đang ngủ say đã thức dậy rồi.

Chẳng bao lâu sau lồn Đường Thanh đã ướt. Hai con cặc cũng cương cứng hoàn toàn.

Hạ sốt, đầu óc và thân thể nhẹ nhàng thoải mái hơn, Trần Vũ có hứng tính sổ rồi.

Hắn xoa hột le của Đường Thanh một cách nhẹ nhàng khiến cậu hơi đê mê, thình lình, Trần Vũ bóp chặt cục thịt đó.

"Á!"

"Thánh thượng..." Đường Thanh kêu lên, nhíu mày vì đau, đôi mắt đẹp rớm nước.

Mặt Trần Vũ âm u: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi và Bình An vương có quan hệ gì?"

Đường Thanh giật mình, cậu đáp ngay: "Bẩm thánh thượng, thần và Bình An vương không có quan hệ gì cả, thần chỉ tình cờ chạm mặt ngài ấy một vài lần và hôm qua được ngài ấy cứu mà thôi."

"Trẫm đã nói, trẫm thích người thành thật, ái phi còn nhớ không?" Trần Vũ vừa nói vừa búng hột le của cậu.

Đường Thanh đau chảy nước mắt, người cậu vặn vẹo, đáp: "Thần nhớ, tất cả những gì thần nói đều là sự thật."

Trần Vũ không nói gì, trong lòng vẫn còn lấn cấn việc hôm qua Đường Thanh chọn nắm lấy tay Bình An vương. Hắn nghẹn trong lòng không hỏi được, sắc mặt càng âm u hơn.

Hắn rút con cặc đang cắm sâu trong lồn Đường Thanh ra ngoài, cặc hắn cứng ngắc, nước lồn không bị chặn nữa nên tràn ra.

Hắn cầm cặc mình đánh bồm bộp vào lồn Đường Thanh, quy đầu to tròn nghiền mài hột le nhạy cảm.

Hắn vừa dùng cặc mình trêu Đường Thanh vừa cúi xuống cắn mút đầu vú của cậu.

"Ư... thánh thượng... đừng cắn mà... hức..."

Đường Thanh nức nở, song tính vốn đã rất nhạy cảm, trên thì bị mút, dưới thì bị cọ, chẳng mấy chốc mà mông cậu ướt nước.

Nước lồn chảy xuống lỗ sau, Trần Vũ nhích người di chuyển chầm chậm con cặc vẫn đang cắm trong lỗ đít của Đường Thanh, còn một tay vẫn cầm cặc mình nghịch lồn cậu.

Nước lồn chảy xuống thân cặc bên dưới rồi được đẩy vào trong, chẳng bao lâu sau hai lỗ thịt đều ướt.

Lúc này Trần Vũ mới cắm con cặc kia vào lồn Đường Thanh, hai con cặc vừa to vừa dài, bụng dưới của Đường Thanh gồ lên, căng trướng khó chịu đến mức sắp nứt ra.

Mặt Đường Thanh tái nhợt, cậu đổ mồ hôi lạnh, nức nở: "Thánh thượng... đừng mà... trướng quá... thần... không chịu được..."

Tuy Đường Thanh là song tính nhưng thân thể cậu yếu ớt mà Trần Vũ lại có thước tấc kinh người, chỉ cắm vào thôi cũng khiến Đường Thanh rất khó chịu.

Người cậu lạnh ngắt, run run trong lòng hắn, yếu ớt như một con thú non mới sinh.

Trần Vũ cúi đầu cắn dái tai của cậu rồi nói: "Từ hôm nay trẫm sẽ tập cho ái phi, đến lúc nào quen thì thôi..."

***

P/s: Khỏi ốm rồi, chơi ái phi thôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.