Chương trước
Chương sau
Hoàng quý phi vừa dứt lời thì đã có hai mụ cung nữ đậm người từ cuối hàng bước ra, người nào người nấy to béo đô con, ánh mắt rất sắc và ác.

Cổ tay của hai mụ này phải to bằng cổ chân của Đường Thanh, bàn tay múp thịt, đen đúa thô ráp, nhìn là biết chuyên làm việc nặng. Nếu để cho hai mụ cung nữ này tát Liên một trăm cái thì chắc chắn mặt Liên sẽ nát như tương.

Đường Thanh che chở Liên, cậu cố giữ bình tĩnh: "Hoàng quý phi là người có địa vị lớn nhất trong hậu cung, không ai dám lấn lướt, việc không hành lễ đúng quy củ là lỗi của tôi. Lát nữa tôi sẽ về tự kiểm điểm lại bản thân và đến nhận lỗi với lệnh bà sau, mong lệnh bà hãy bỏ qua cho người vô tội."

Hoàng quý phi che miệng cười: "Thục phi nói đúng đấy, ở hậu cung này thì ta là lớn nhất, há có thể dung túng cho cái ngữ đê tiện dám vô lễ với ta!"

"Bay đâu, lên!"

"Dừng lại!" Đường Thanh quát, cậu đứng thẳng lưng, khí thế mạnh mẽ.

Đường Thanh vốn là diễn viên múa nổi tiếng đối diện với hàng ngàn người còn không thấy sợ, sau này cậu còn đứng lớp nên lại thêm vẻ uy nghiêm.

Tuy hình thể của Đường Thanh có phần mảnh mai nhưng khí thế thì không hề nhỏ yếu. Dù thân thể không vẹn toàn nhưng cậu vẫn là một người đàn ông.

Ở nơi cổ đại trọng nam khinh nữ như này, Đường Thanh chợt bộc phát khí thế đã khiến đám đàn bà sững sờ trong chốc lát.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Hoàng quý phi, trầm giọng lặp lại: "Xin lệnh bà bỏ qua cho người vô tội."

Hoàng quý phi lấy lại tinh thần, nàng ta thẹn quá hóa giận quát: "Hay cho Thục phi nhà ngươi. dám cả gan uy hiếp ta! Lên kéo Thục phi ra cho ta, hôm nay ta nhất định phải trừng phạt cung nữ kia!"

Hai mụ cung nữ không dám trì hoãn nữa, cả hai lao về phía Đường Thanh, tuy Đường Thanh là thanh niên trai tráng nhưng sức khỏe cậu vốn không tốt nên không thể địch lại hai mụ cung nữ đô con. Trong lúc bảo vệ Liên, Đường Thanh bị đẩy ngã ra khỏi lan can rơi xuống hồ sen. 

"Công tử!" Liên hét lên.

Đường Thanh vùng vẫy, cậu không biết bơi, "Đường Thanh" cũng không biết.

Hồ sen sâu hun hút không thể đứng thẳng, xung quanh toàn là nước, Đường Thanh quơ quào bấu chặt mấy cành sen bên cạnh, cành sen gãy lìa, Đường Thanh hụt sâu xuống hồ rồi lại cuống cuồng ngoi lên, chới với giữa hồ nước rộng. Nước và bùn đất tràn vào mũi cậu, đau đớn và khó thở khiến đầu óc cậu dần trở nên mụ mị.

Đường Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng Liên hét thảm.

"Xin lệnh bà cứu công tử với! Công tử nhà nô tỳ không biết bơi!"

Sau đó có hai tiếng "ùm" rõ to, hình như có người nhảy xuống nước.

Mắt Đường Thanh cay xè vì bị nước vào, lồng ngực đau thắt lại vì không thể hít thở, hình dáng hai người kia nhập nhèm, nhòe nhoẹt, họ bơi về phía cậu theo hai hướng trái, phải. Đường Thanh đưa tay phải - tay thuận lên theo phản xạ, người bơi đến từ phía bên phải tóm chặt lấy tay cậu, lúc này Đường Thanh đã kiệt sức, cậu lịm đi.

***

"Khụ! Khụ!" Đường Thanh ho sặc sụa, nước và bùn đất tràn ra từ miệng mũi cậu.

"May quá, Thục phi tỉnh rồi!"

"Công tử!"

"Tỉnh rồi."

Đường Thanh mở mắt, tầm mắt dần trờ nên rõ ràng, những tiếng hô hào truyền vào tai cậu, đập vào mắt cậu là ba người ướt nhẹp - Bình An vương, Liên và... Trần Vũ.

Bình An vương cười nói: "May mà Thục phi tỉnh rồi, lúc nãy sau khi Thục phi nắm lấy tay ta thì ngất luôn,  làm ta sợ chết khiếp."

Liên lấy khăn tay ướt nhẹp ra lau bùn đất trên mặt cậu, cô nàng vẫn còn đang nức nở: "Hu hu... may mà cậu không sao, em muốn xuống cứu cậu nhưng em cũng không biết bơi, may mà có..." Nói đến đây Liên im bặt, cô nàng hơi ngây thơ nhưng không ngu ngốc.

Liên khựng lại chốc lát rồi nói tiếp: "May mà có thánh thượng và Bình An vương nhảy xuống cứu cậu."

Lúc đó tình hình rất nguy cấp, Liên cầu xin không được thì quyết định xuống hồ nhưng có hai người khác nhanh hơn - Trần Vũ và Bình An vương. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên Liên vẫn lao xuống hồ theo quán tính rồi được thị vệ của Vua vớt lên bờ. Trong lúc đó Trần Vũ và Bình An vương đã bơi đến chỗ Đường Thanh, gần như là đến cùng một lúc, cả hai cùng vươn tay ra nhưng Đường Thanh lại nắm lấy tay Bình An vương...

Liên không dám nhìn Trần Vũ, từ lúc lên bờ mặt Trần Vũ đã trầm như nước.

Đầu Đường Thanh vẫn còn nặng như đeo chì, ì ạch không phản ứng nhanh bằng ngày thường, Bình An vương là người đầu tiên cất lời, Đường Thanh biết người lúc nãy mình nắm là hắn, vậy nên cậu mở miệng theo phản xạ: "Cảm ơn vương gia đã cứu tôi..."

Trần Vũ u ám từ đầu tới chân.

***

P/s: Viết vì tình tiết truyện thôi chứ theo mình biết thì không nên tiếp cận người bị đuối nước từ phía trước, vì người bị đuối nước sẽ bấu víu và kéo người cứu mình xuống vì hoảng loạn, nhiều người biết bơi mà nhảy xuống cứu người rồi chết theo là vì thế á.

Ờ, trong tình huống này thì Đường Thanh đã kiệt sức rồi ngất luôn nên không còn sức vùng vẫy nữa, chứ không thì có khi ẻm kéo Bình An vương chết chùm rồi. = ))))))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.