Ma tu của Hoa Cẩm môn trước giờ không biết xấu hổ, người bị bọn chúng bắt về tông môn, đa số đều sẽ hương tiêu ngọc nát trên giường.
Chữ “cướp” được hắn nói một cách rõ ràng, hàm ý hạ nhục trong đó khiến tam sư huynh nổi giận đùng đùng, phiến quạt lướt qua bên trái hắn, quạt giấy đã biến thành một thanh kiếm sắc bén lấp lánh ngân quang.
Nhưng hắn bị bọn thuộc hạ vây lấy, chặn đường không để hắn đến giúp Bùi Vân Thư.
Đường chủ Hoa Cẩm môn không có chút gì gọi là sốt sắng, Khổn Tiên Thằng buộc chặt Thanh Việt kiếm, Bùi Vân Thư không có kiếm, đành phải lấy mấy thứ pháp bảo ra, lạnh mặt công kích về phía ma tu.
Mọi công kích của y đều bị cản lại, đối phương ỷ lại vào tu vi cao pháp bảo nhiều, trêu chọc Bùi Vân Thư như mèo vờn chuột, cuối cùng còn nhấc chiếc mũ trên bàn lên, nhân lúc Bùi Vân Thư lấy phù chú, ném mũ lên đầu Bùi Vân Thư.
Vừa cười lớn vừa tránh né phù chú, sau khi hắn đứng vững, chắp hai tay sau lưng, nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư ở đối diện.
Chiếc mũ kia được ném trông đến là nhẹ nhàng phiêu dật, rơi lên Bùi Văn Thư thì vừa vặn vướng lại một nửa lên góc bàn, che đi nửa khuôn mặt y, như ẩn như hiện, khiến cho người ta chỉ muốn hất đi tấm màn lụa chướng mắt kia.
“Gặp gỡ các hạ lâu như vậy, mà các hạ vẫn chưa biết tên ta,” Đường chủ dung mạo anh tuấn cong môi cười, mi mắt sâu xa lại hiện lên mấy phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/186456/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.