Người đã mơ mơ màng màng không thể hiểu được lời biện giải của Chúc Vưu, chỉ cố gắng nỗ lực mở to đôi mắt vô thần, để nhìn rõ được người trước mặt.
Chúc Vưu nói: “Ngủ đi.”
Bùi Vân Thư như kẻ lữ khách cuối cùng cũng được uống nước cam lộ, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chúc Vưu ôm lấy y, bế y đi vào phòng đặt người lên giường, bất giác cảm thấy có gì đó sai sai, mới nhớ ra là khi đi ngủ, thì phải cởi y phục.
Nhưng nhìn thấy trên người Bùi Vân Thư đang mặc tấm da đã luyện thành lụa của mình, thì Chúc Vưu lại không muốn cởi xuống chút nào.
Hai mắt Bùi Vân Thư qua một hồi nức nở, mí mắt ửng đỏ, cho dù đang nhắm, cũng có thể nhận ra là đã sưng lên.
Chúc Vưu đứng bên cạnh nhìn một lúc, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo phủ lên trên mắt y.
Thay y xua tan cảm giác nóng rực.
*
Thần trí Bùi Vân Thư đã thanh tỉnh, nhưng mi mắt vẫn còn trĩu nặng không mở nổi.
Đêm qua y ngủ rất say, cả người thoải mái, một đêm không mộng mị. Như là nhờ có trận khóc tối hôm qua, đã mang đi hết thảy mọi oan ức và sợ hãi của y, khiến cho tâm tình của hiện tại, dễ chịu như đang ung dung đứng trên tầng mây, chân không chạm đất.
Một lát sau, y mới đứng dậy rời giường, cảm giác trên người có hơi cộm, cúi đầu nhìn, ra là đến cả ngoại sam còn chưa cởi.
Y cầm lấy y phục vội vàng đi vào dục phòng.
Treo cả ngoại sam và nội y lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/186454/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.