So với quyển “Công tử phong lưu ở thôn quê” này, thì tất cả những quyển thoại bản mà Bùi Vân Thư từng đọc trước đây không là gì cả.
Sau khi công tử bị ám sát thì được một tên thợ săn sống mình trong thôn cứu, tên thợ săn vóc người cao lớn, trầm tính ít nói, mặc dù hắn ta không thích nói chuyện, nhưng đối xử với công tử vô cùng tốt, công tử vì báo đáp hắn, trong một đêm mưa to gió lớn, cùng thợ săn điên loan đảo phượng, một đêm triền miên.
“…” Tay đang nắm trang sách của Bùi Vân Thư run lên một cái, vẻ mặt không thể tin được.
Tác giả tả cảnh điên loan đảo phượng đó cực kỳ chi tiết, mà người làm sách hình như cảm thấy chỉ chữ thôi thì không đủ, còn thêm một bức họa vẽ cảnh trướng màn rũ xuống, cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn của công tử duỗi ra khỏi tấm màn, còn có một bàn tay tráng kiện đang nắm cổ chân công tử.
Bùi Vân Thư vội vàng lật sang trang khác, trang kế thì toàn là “ưm a”, y lập tức khép sách lại, quăng sách đến góc tường như đang cầm củ khoai lang bỏng tay.
Người đọc sách, sao ngay cả thứ này cũng dám viết chứ?
Bùi Vân Thư ngồi dậy chậm rãi vực lại tinh thần, đi tới dòng nước, múc chút nước lạnh hất lên mặt mình, sau khi tỉnh táo lại, mới dám dùng dư quang liếc sang quyển sách kia đôi lần.
Y rất muốn biết tình tiết về sau.
Đúng lúc này, Bùi Vân Thư bỗng nhiên ngước lên nhìn sang cửa, Chúc Vưu đã tiến vào mật thất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483550/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.