Dòng nước đỏ hồng chảy tràn qua cánh hoa, sắp chảy đến bên chân Bùi Vân Thư thì Chúc Vưu đã đưa tay ôm y nhảy qua trước cửa phòng.
Tiểu đồng đứng một bên nhìn cảnh tượng xác hoa tàn tạ này, lo lắng nghiêm mặt nói: “Sư huynh, phải làm sao mới được đây?”
“Chặt bỏ thôi,” Bách Lý Qua kề bên “ồ” lên một tiếng, “Trong lõi cây hình như có thứ gì đó.”
Chúc Vưu nói: “Ngươi đi chặt đi.”
Bách Lý Qua đàng hoàng bước lên trước, một luồng gió sắc lướt qua, tất cả cây đào trong viện đồng loạt bị chặt ngang thân, phần gốc cây còn lại trong lòng đất, bất ngờ có một khúc cây to cỡ cánh tay người trưởng thành.
“Đào trung đào mộc (trong cây đào có gỗ đào),” Bách Lý Qua nhíu mày, quay đầu lại nói với mấy người đang đứng sau lưng mình, “Không phải hôm nay muốn xuống núi à? Chỉ cần bán lấy một khúc này đem bán, đủ để chúng ta sống phóng túng mấy hồi.”
Hai mắt Hoa Nguyệt sáng lên, đuôi lắc lư không ngừng, “Bán bán bán!”
Bách Lý Qua lấy mấy khúc gỗ đào màu hồng phấn trông như ngọc trong thân cây đào ra, hắn lấy một khúc, Chúc Vưu đứng sau lưng thu gom một khúc, sau khi hắn biết được cách lấy gỗ đào ra thì không màng quan tâm đến phản ứng của Bách Lý Qua, tự mình ra tay, chỉ trong giây lát đã gom hết đồ tốt vào túi mình.
Tên Yêu Vương này thật sự không có chút ì ạch nào như vẻ bề ngoài của hắn.
Bùi Vân Thư nhìn bọn họ thu dọn, trong đầu lại chợt nhức nhối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483532/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.