Con hồ ly này đúng là gan to bằng trời.
Bách Lý Qua nghiêm chỉnh ngồi, chỉ có thể giả bộ nghe không hiểu, tiện thể bỏ lơ ánh mắt nguy hiểm đằng sau lưng mình.
Tai của Chúc Vưu thính vô cùng, nếu như không phải là có giao tình với nhau, thì e là lúc này con hồ ly trong ngực hắn đã bỏ mạng từ hồi nào rồi.
Một tiểu hồ ly không đủ nhét kẽ răng giao long nhà người ta, mà cũng biết mơ mộng lắm, cho dù là làm thiếp, thì cũng là Bách Lý Qua hắn trước, chỗ nào có phần của tiểu hồ tôn chứ.
Đến khi tất cả đã trở về Tam Thiên phong, Bùi Vân Thư do dự hồi lâu, mới hỏi nhờ Bách Lý Qua đối luyện với y thử một lần.
Bách Lý Qua vui vẻ đáp ứng, hóa ra thanh trường thương màu trắng bạc, “Qua chỉ chỉ điểm một chút rồi ngưng thôi, Vân Thư cứ yên tâm lên đi.”
Chúc Vưu chỉ biết dựa vào thực lực mạnh ngang ngược lên trời xuống đất đương nhiên là không thay Bách Lý Qua làm mấy chuyện chỉ điểm như thế này được, nên chỉ có thể ngồi một bên, nhìn pháp bảo bản mệnh của hai người, vẻ mặt đăm chiêu.
Bùi Vân Thư dùng là kiếm, kiếm pháp của Vô Chỉ phong giản dị tự nhiên, nhưng ẩn chứa đao nhọn, Bách Lý Qua chỉ ra chiêu với y, dẫn dắt Bùi Vân Thư thi triển kiếm pháp, lại dựa vào linh lực và pháp thuật, khi nào nên nhanh, khi nào nên chậm, Thanh Việt kiếm rất có linh tính, có lúc buông tay để nó tự thân phát công, trái lại còn tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483531/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.