Vân Thanh chợt bừng tỉnh giấc, khi ngủ cứ trằn trộc mãi không yên.
Hắn không biết mình đã mơ thấy gì trong mộng, nhưng đến khi hắn tỉnh lại, ánh trăng vẫn còn trong sáng, trên trán phủ kín một lớp mỏng mồ hôi lạnh.
Hắn rất ít khi ngủ, hôm nay cũng chỉ bởi vì đã uống chút rượu, bất chợt tỉnh dậy, đã không thể nhớ được cảnh tượng trong mơ là gì.
Duy chỉ nhớ được trong cơn mơ có một đôi mắt, đôi mắt ấy rưng rưng nước, khóe mắt ửng đỏ, thật sự rất lay động lòng người, trông vừa đáng thương, lại vừa đáng yêu.
Vân Thành đi ra ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Trong đầu lại chợt lóe qua hình ảnh đôi mắt trong giấc mơ ban nãy.
Khi nãy sư đệ nức nở khóc năn nỉ hắn đừng đánh gãy chân y, ánh mắt cũng giống y như thế.
Hai tay hắn chắp sau lưng, lại không tự chủ được nghĩ, khi sư đệ bật khóc, thật sự là đẹp vô cùng.
*
Sáng sớm Bùi Vân Thư vừa mở mắt ra, đã lập tức nhớ lại chuyện say rượu đêm qua.
Y nằm lại trên giường điều chỉnh tâm tình của mình một hồi, mới giả vờ như không chuyện gì đi xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng, trông thấy Bách Lý Qua đang cầm sách đọc, nhưng không thấy Hoa Nguyệt và Chúc Vưu đâu.
“Hai người kia đâu?” Bùi Vân Thư hỏi.
“Chúc Vưu cần ngâm nước lạnh để tỉnh táo một chút, ” Bách Lý Qua để sách xuống, nở nụ cười ý vị thâm trường, “Nên Hoa Nguyệt dẫn hắn vào trong bí cảnh hồ tộc rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-duoi-su-mon-deu-khong-dung/1483522/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.