Ta bị bắt vào nhà lao. Đế vương tức giận, giam giữ ta với tội danh mê hoặc hồ tiên. 
Không biết vì sao mà Lê Kinh biến thành nguyên hình. Hồ ly nhỏ hôn mê phải ở lại điện thần. 
Một mình ta ngồi trong nhà lao âm u ẩm thấp, tay ôm đầu gối, đầu óc thì loạn cào cào. Ta không hiểu nổi vì cớ nào mà Minh Sóc đột nhiên dẫn người đến bắt ta. Rõ ràng ta và Lê Kinh không hề nhờ vả hắn chuyện gì. 
Ta nhớ đến những biểu hiện khác thường của Lê Kinh. Hắn không phải loại hồ ly trọng dục, không biết lễ nghĩa. Ngay cả khi làm chuyện kích thích trên điện thần thì hắn cũng biết giữ giới hạn. 
Đương lúc ta đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà lao. 
“Nguyên Nguyên.” 
Lại là Minh Sóc. 
Hắn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, quần áo luôn sạch sẽ nay đã vấy bẩn. Hắn không để bụng bề ngoài, đi đến cửa sắt rồi lẳng lặng nhìn ta: “Nàng có khỏe không?” 
Ta mím môi, đáp: “Vẫn ổn, cảm ơn điện hạ quan tâm.” 
Ta không rõ hắn phải chịu đau đớn thế nào, khi hắn nhìn ta thì ánh mắt gần như hèn mọn. 
“A...” 
Hắn nói không nên lời, nhưng ta đoán được hắn muốn nói gì. 
Ta và Lê Kinh không danh không phận, người và yêu khác biệt, phạm phải lỗi sai tày trời. Ta không có lời nào giải thích. Ta chỉ có thể cẩn thận đứng lên, đi đến trước mặt Minh Sóc. 
Cách một khung cửa, ta quỳ xuống níu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dien-than/2828341/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.