“Nguyên Nguyên à?” 
Ta ngơ ngẩn. Không phải cha ta còn đang ốm đau nằm trên giường dưỡng bệnh, cố gắng kéo dài mạng sống sao? Vậy mà bây giờ ông đang đứng sờ sờ trước mặt mọi người, cầm theo thanh đao mà ông yêu thích nhất. 
Ông sợ khiếp sợ nhìn ta: “Sao con còn ở bên cạnh hắn?” 
Lê Kinh dừng lại, nói: “Trên mũi tên có độc.” 
Vết thương trên tay ta rỉ máu. Người bắn mũi tên này thật sự muốn lấy mạng ta. 
“Thẩm Nguyên!” 
Đó là giọng của anh trai ta. Hắn bước ra từ sau lưng cha, dáng người cường tráng, cái chân từng bị chặt đứt lúc trước cũng đã khôi phục hoàn mỹ như chưa từng có gì xảy ra. 
“Mau lại đây với ta.” Anh cả lo lắng nhìn chúng ta: “Triều đình muốn săn giết hồ yêu, cẩn thận bị họa sát thân bây giờ!” 
Lúc này ta mới thấy mấy đạo sĩ bắt yêu ở bên cạnh. Lê Kinh không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người. Hắn tựa như thần linh thờ ơ, lạnh nhạt với người đời ngu dại, cho dù bọn họ đã xúc phạm đến hắn. 
Lê Kinh vẫn ôm ta trong lòng, ôm rất chặt. 
“Thẩm tiểu thư còn do dự gì nữa, giết thứ súc sinh kia đi! Vì vận mệnh nước Đại Chiêu chúng ta!” 
Các đạo sĩ ồn ào phụ họa: “Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, yêu nghiệt này không biết đã hút biết bao nhiêu vận khí của Đại Chiêu, làm quốc gia ta hỗn loạn. Hãy giết hắn, vì dân trừ hại!” 
Ta quay đầu quan sát Lê Kinh. Hắn vẫn ung dung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tren-dien-than/2828339/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.