An ủi được em ấy vài câu. Em ấy liền quay sang nói:
- Em cũng chỉ tính đến nhìn anh ấy một chút rồi rời đi. Vì tính em hay lề mề phải chuẩn bị từ trưa mới kịp chuyến đi. Có gì chị nhắn tin với em nhé?
- Được.
Tôi vừa nói xong, em ấy liền gật đầu mà nhìn chú nhỏ với ánh mắt luyến tiếc mà rời đi. May tôi còn tỉnh táo kêu em ấy lại.
“Bảo nhắn tin nhưng có số điện thoại đâu mà nhắn?”
Tôi vội vã kéo em ấy lại mà nói: “Em không đưa chị số điện thoại rồi lấy gì chị liên lạc chứ?”
- Hì hì, đúng rồi nhỉ? Đây. Số điện thoại của em 0326 xxx 239
- Được rồi, về cẩn thận nhé!
- Vâng, em biết rồi!
Em ấy đứng ngoài cửa mà vẫy tay chào tôi rồi nhanh rời đi mà để tôi lại phòng bệnh.
Miệng thì vừa mới cười với em ấy, nhưng tới lúc quay sang phía chú thì nụ cười nhanh biến mất đi.
Sự chua xót nhói lòng đâm thẳng vào lòng ngực khiến tôi không biết nói gì mà chỉ ngồi bất động đó mà nhìn cơ thể nằm trên giường đang bất động ở đấy.
Hơi thở vẫn còn, nhịp tim vẫn đập. Sao người vẫn mãi không tỉnh? Còn tính phạt tôi đến bao giờ đây.
Tôi dịu dàng vuốt ve mặt chú, nụ cười gượng gạo dần xuất hiện kèm với sự nhói lòng trong đó mà không thể nào diễn tả được.
…
Và kể từ đó, khi tôi tạm biệt em gái anh ấy. Trước khi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treasure-of-the-general-god/3568667/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.