Cuối cùng sau một thời gian ở bệnh viện tôi cũng có thể trở về nhà. Mặc dù không khá dài, nhưng nó cũng khiến cho tôi mệt mỏi rất nhiều.
Vừa bước xuống xe, tôi liền bất ngờ khi thấy quản gia và tất cả người hầu đang đứng chào đón tôi về nhà.
Tôi có chút vui mừng mà chạy lại tới ôm quản gia. “Tôi nhớ ông và tất cả mọi người quá.”
Quản gia: “Chúng tôi cũng vậy thưa cô, phòng cô chúng tôi đã dọn sạch sẽ lại rồi. Cô chỉ việc vào nghỉ ngơi thôi ạ!”
- Vậy phòng của chú nhỏ…tôi vào được chứ?
- Rất tiếc, nhưng không có sự cho phép của ông chủ chúng tôi không thể can thiệp được ạ.
Nghe vậy, tôi có chút điếng người nhưng cũng nhanh lấy lại được tinh thần mà gật đầu rồi liền vào nhà.
- Cô Diệc, cảm ơn cô đã đưa tôi về nhà!
- Vâng.
Nói xong câu đấy, cô Diệc cũng liền rời đi. Vừa bước vào nhà, tôi không thèm ngó ngiêng gì mà chỉ biết chạy thẳng lên phòng.
Cuối cùng cũng có thể quay lại căn phòng này, mùi sơn mới vẫn còn ở đây, kể cả những món đồ cũng không mất đi.
Nó xoa dịu tâm trạng tôi khiến tôi đỡ đi một phần nào. Không đứng nhìn lâu mà tôi liền phòng thẳng lên giường rồi nằm gọn ở trển.
Trời càng về khuya, không khí se lạnh đang xuyên từng màn vải che ập vào trong căn phòng. Chăn ấm nệm êm như vậy kèm thêm cảm giác se lạnh thì còn gì bằng.
Nhưng tôi lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treasure-of-the-general-god/3568666/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.