Buổi chiều hôm sau, sau giờ học Nguyện đến nhà trọ chờ Thành đi làm về. Trời bỗng đổ mưa, cô bé cùng Phi Phi một người một chó cùng nhìn ra ban công ngắm mưa rơi trên sông. Ngắm một hồi thì thấy hơi đói bụng, vậy là cả hai lại xuống chỗ thím Sáu phụ nấu cơm chiều. Lúc Thành về thì mưa đã tạnh, cả hai ăn tối với Thím Sáu rồi trở lại phòng Thành.
_Sao cô bé đến mà không gọi tôi?
_Chú bận làm mà, cháu ở nhà đợi chú về là được.
_Ở nhà một mình không sợ chán sao?
_Có Phi Phi, Rì Rì còn có Thím Sáu nữa mà. A, mà không biết cái chị hôm bữa đã khỏe hơn chưa chú ha?
_Hôm qua thì cũng đã hết nguy hiểm, nhưng bình phục thì chắc cũng phải mất một thời gian.
_Hôm qua chú có đến thăm không?
_Tôi chỉ hỏi thăm qua cô y tá đang trực ở đó chứ không đến trực tiếp, mất công làm phiền họ.
_Dạ - Nguyện cười cười.
_Cô bé nghĩ gì mà cười.
_Bữa cháu thấy trên báo có chuyện tài xế taxi phải làm việc thay bà đỡ, nếu hôm đó cái chị đó sinh em bé thì chú có giúp được không? Chú có học qua chưa?
_Tôi có học qua nhưng chưa từng áp dụng.
_Nghĩ đến một đứa bé nhỏ xíu, mềm mềm thật sợ đánh rơi nó quá.
_Hôm nay, cô bé có việc gì muốn nói với tôi sao?
_Chú nhìn ra rồi?
Thành gật đầu.
_Vậy mà chú cũng nhìn ra được – Nguyện rầu rĩ lảm nhảm.
_Nếu thật sự quan tâm thì không cũng không khó.
_Vậy chú quan tâm đến mức nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-gia-va-co-non/15695/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.