Sáng hôm sau, khi Nguyện đang chuẩn bị đồ đến trường thì Thành nhắn tin đến “Cô bé ngủ ngon chứ? Đã khỏe hẳn chưa” “Cháu đang đi đăng ký thi đấu vật với Kingkong, phong độ hiện đang đỉnh cao chú ạ”, “Giờ cô bé nói chuyện được không?”. Nguyện liền nhấn phím gọi cho Thành:
_Cô bé đã ăn sáng chưa?
_Dạ, cháu mới vừa ăn xong, giờ đang chuẩn bị đến trường. Chú thì sao ạ.
_Tôi cũng ăn sáng rồi, chuẩn bị đến bệnh viện.
_Là thăm cái chị hôm qua sao ạ.
_Cũng một phần, chủ yếu là đến lấy đồ cứu thương về.
_À, có khi nào người ta không nhớ mình là ai không cho lấy không chú.
_Trên đó đều có tên và số điện thoại của tôi hết.
_Hì, chú cũng cẩn thận ghê, nhưng nếu người ta cố tình lấy thì sao?
_Hồi giờ tôi chưa gặp ai như vậy, mà tôi nghĩ chẳng mấy người dám lấy đồ của tôi đâu.
_Sao thế chú? Chú nhìn hầm hố lắm hay sao?
_Không phải, chỉ là mấy người đó sợ nếu lấy đồ của tôi sẽ phải tối ngày đi đưa người ta vô viện như tôi thôi.
_Hì, cái này gọi là năn nỉ cho cũng không ai chịu nhận. Nhưng mà cháu thấy chú trốn việc hơi nhiều.
_Đây là đặc quyền của sếp mà!-Thành cười-Thôi, cô bé đi học nhé.
_Dạ, tạm biệt chú.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đến trường, nhưng khi vào lớp Nguyện cảm thấy có gì đó là lạ, không biết mắt hôm nay có vấn đề gì không nhưng Nguyện cảm giác cả lớp đang tập trung vào mình dù rằng khi cô nhìn lại thì người ta lại lảng đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-gia-va-co-non/15694/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.