"Em gọi tôi một tiếng anh Diệc Châu, tôi sẽ chờ cậu ta."
Lời này vừa nói ra, Đường Phong và Nhiễm Tích đều ngẩn người tại chỗ.
Đường Phong "Phụt" một tiếng bật cười, mà Nhiễm Tích lại cúi đầu xấu hổ.
Anh Diệc Châu? Tuy trên Wechat cô vẫn luôn âm thầm gọi anh Diệc Châu này anh Diệc Châu kia, nhưng mà... Nếu ngoài đời gọi như thế ngay trước mặt anh thì thật sự rất xấu hổ! Hơn nữa, trước đây vẫn luôn gọi là thầy Hứa, bây giờ lại đột nhiên đổi xưng hô từ thầy thành anh? Làm sao có thể đùa giỡn với một cô gái nhỏ như vậy chứ?
Ánh mắt quét qua khuôn mặt đầy mong đợi của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích "Hừ" một tiếng, sau đó hất cao cằm nhỏ, "Vậy chúng ta cứ đi trước đi."
Sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho anh đùa giỡn được!
Đường Phong vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, sắp xong rồi, sắp xong rồi." Vừa nói anh vừa đem cái sủi cảo tôm cuối cùng nhét vào miệng, tuỳ tiện nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó lại từ trên bàn rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, vội vàng nói, "Xong rồi nè, thấy nhanh chưa!"
Hứa Diệc Châu cũng không đuổi Đường Phong đi, chỉ là chợt nhíu mày, "Vậy đi thôi."
******
Ba người cùng nhau đi đến nơi ông chủ vừa bảo.
Nhiễm Tích đi ở chính giữa, Hứa Diệc Châu cùng Đường Phong đi ở hai bên cô. Từ xa nhìn qua giống như là, ách, ngọn núi bị lõm xuống vậy.
Ánh mặt trời lúc chín giờ từ trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trau-gia-an-co-non-nhu-the-nao/2405111/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.