Năm xưa, Khoái Mã Khinh Cầu lui giới bởi vì nợ tiền người ta không trả.
... Không...
... Không thể hiểu như vậy được đúng không?
Tề Tĩnh yên lặng nhìn bài post đứng đầu trên diễn đàn qua điện thoại, nhất thời cạn lời. Anh bỗng nhiên muốn than thở một tiếng "Mình đã già rồi, không thể theo kịp tốc độ lan truyền thông tin của giới trẻ".
"Sức tưởng tượng của mấy cô gái này thật quá phong phú." Chủ nợ – Đàm Tử Hiền nói với vẻ mặt lạnh như tiền.
"Cách nói chuyện mờ ám như của cậu đương nhiên sẽ khiến người không biết rõ sự thật suy nghĩ lung tung." Chẳng qua, anh không thể ngờ được họ thật sự hiểu theo nghĩa đen thành một hồi ân oán tiền bạc, coi Khoái Mã Khinh Cầu là thằng khốn nạn vay tiền không trả... Thôi, thôi, dù sao mấy tin tức như thế này chẳng kéo dài được lâu, qua vài ngày sẽ tự biến mất.
"Chính anh cũng bị đăng tin nè." Đàm Tử Hiền nhàn nhạt lướt qua trang chủ diễn đàn, ngoại trừ post vừa nói, còn có một bài post mở đầu bằng "Chẳng hỏi ngày về" đúng như dự đoán, "Hối hận không?"
Hối hận, tức là chuyện anh đã làm trò trước mặt mọi người ư?
"Không hối hận." Tề Tĩnh cười nói.
Sau khi toàn bộ nhóm NPC giới thiệu xong, chương trình cũng dần tới hồi hết, chẳng mấy chốc đã qua vài tiếng đồng hồ.
Tuy rằng còn rất nhiều nghi vấn về các CV, nhưng hôm nay được nhìn thấy người tận mắt, được nghe bọn họ chia sẻ nhiều điều, các fan đã rất thỏa mãn.
Màn kết thúc là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584777/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.