Khoảnh khắc đó, toàn bộ âm thanh xung quanh Tề Tĩnh ào lên như thủy triều, vậy mà anh không nghe thấy gì cả.
Bên tai chỉ vang lên tiếng đập "thình thịch" càng ngày càng mãnh liệt – đó là trái tim anh, trái tim anh đang thẳng thắn vang lên tiếng kêu gào, át đi những lời ồn ào của vô số khán giả ngồi phía trước, tựa như có ai đó đã bất cẩn nhấn chốt mở. Anh ngồi trong trống rỗng u mê, chỉ nghe thấy mình dần dần thở dồn dập hơn.
Có cảmg giác như đang sốt nhẹ.
Nhiệt độ cơ thể không tài nào hạ xuống được.
Sau khi Thẩm Nhạn nói ra ID này, hắn không giải thích lí do, cũng không cần phải giải thích, chỉ lẳng lặng gật đầu với người hỏi một cái, tỏ vẻ mình đã trả lời xong.
Với khán giả, hắn không cần phải nói rõ, bởi vì chỉ cần nghe thấy ID đó thôi cũng đủ khiến cho toàn hội trường sôi trào.
Với Tề Tĩnh, hắn càng không cần nói gì thêm... bởi vì Tề Tĩnh hiểu.
Anh hiểu.
Bởi vì hiểu, cho nên khi nghe thấy câu trả lời của hắn, anh gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi, may mà kịp kiềm chế lại.
Trong đầu anh bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ xúc động – không phải là xúc động muốn chạy lên sân khấu, không phải suy nghĩ bộp chộp nảy ra khi đầu óc nóng lên, mà là suy nghĩ của lí trí, biết rõ sẽ có hậu quả gì, tinh thần tỉnh táo nhưng vẫn nhất quyết chọn làm việc mà bình thường tuyệt đối sẽ không làm.
Thẩm Nhạn còn một câu hỏi cuối cùng.
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584776/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.