Đáng đời, đúng là đáng đời.
Tề Tĩnh yên lặng phụ họa trong lòng, bất giác cười rộ lên, dù sao đây cũng là một kết thúc tốt đẹp: "Thật ra bây giờ cậu đang rất vui phải không?"
Bất ngờ bị hỏi như vậy, Bún qua cậu im bặt.
Lát say, cậu mới chậm rãi nói: "... Tôi không biết rốt cuộc mình có vui hay không, chỉ thấy không chân thật. Tôi quen biết anh ta hơn một năm, suốt khoảng thời gian này không có cách nào dứt khoát với nhau được... Vốn tôi đã chết lặng rồi, quyết định không tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, chuẩn bị từ chức, rời khỏi Bắc Kinh. Nào ngờ anh ta đột nhiên tới đây."
Tề Tĩnh ngẩn người, trong lòng chấn động khiến nụ cười bên môi biến mất, bầu không khí nhất thời lạnh xuống.
"Vậy sao..." Anh áy náy, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi không biết cụ thể mọi chuyện, nếu có nói sai cái gì mong cậu tha thứ."
"Không sao." Đối phương không ngại, thản nhiên nói: "Thật ra tính cách của tôi không tốt lắm, tôi và anh ta đi tới bước này cũng có lỗi của tôi, đều là quả báo. Ngày về, quan điểm sống của anh hoàn toàn khác với tôi, có những thứ... không biết vẫn tốt hơn."
Cho dù Bún qua cầu nói vậy, Tề Tĩnh vẫn cảm thấy áy náy, im lặng không nói gì.
"Nhưng mà..." Đột nhiên Bún qua cầu lại nhẹ nhàng vừa cười vừa thở dài, "Đây là lần đầu tiên anh ta thừa nhận... Thừa nhận rằng anh ta thích tôi."
Tề Tĩnh nghe tới đây, dường như có cái gì đó trong kí ức đang cộng hưởng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trao-quyen-duy-nhat/584744/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.